Phim sex Việt nam mới
Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014
truyen sex - Nhỏ bạn thuở ấu thơ
- Ừ ngày tận thế đó, lúc đó sẽ tắt hơi hết.
- Mày sợ không?
- Sợ chứ sao không truyen sex phim sex. Nhà bà ngoại tao mua nhiều mì tôm và đèn cầy lắm đó. Nghe nói mấy nhà khác cũng vậy.
- Ừ, mà sao nhà tao chả mua gì cả. Không biết lúc đó tao với mày sẽ ra sao ha...
Vừa nói dứt câu thì tiếng sấm sét vang lên và cơn mưa bất bỗng kéo đến làm 2 đứa hoảng hồn la lên rồi thi nhau chạy về nhà. Chạy từ cái chòi bán xôi của bà ngoại tôi về đến nhà mà trên tay tôi vẫn còn cầm chắc gói mì tôm sống được bóp nát để 2 đứa ngồi ăn cùng nhau. Món mì tôm sống là món mà lũ trẻ em chúng tôi lúc đó rất thích.(Bây giờ lớn rồi vẫn còn rất thích.)
Đó cũng là cuộc đối thoại của tôi và nhỏ bạn thân tuổi thơ ấu mà tôi nhớ nhất. Cuộc hội thoại của 2 đứa trẻ tưởng như 2 bô lão về ngày tận thế năm 2000.
Một phần ký mỏ ác tuổi thơ dại của tôi gắn liền với nó. Nó tên là bé Nhỏ, không phải vì nó nhỏ mà nhà nó còn có bé Lớn nữa. Nhà tôi cách nhà bà ngoại nó 1 căn. Tôi hay sang nhà ngoại nó để tìm nó, nhà ngoại nó làm tàu hũ, nó hay dẫn tôi xuống sau nhà để xem bác Huynh nó làm. Nhà nó thì ở tận đầu xóm nhưng ba mẹ nó bởi bận làm ăn thành ra cứ gửi nó ở nhà bà ngoại suốt. Đối với bọn trẻ chúng tôi thì ở đầu xóm đã là xa lắm rồi.
Tôi với nó cứ vấn vít lấy nhau chẳng rời, ăn cũng ăn chung, tắm cũng tắm chung, ngủ cũng ngủ chung. Nhưng mỗi lần muốn được như vậy thì phải xin phép mẹ 2 bên nhà. Mỗi lần xin qua nhà nó để tắm hay ngủ cùng, tôi thích nhất là khi mẹ tôi trả lời : "muốn làm chi thì làm". Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần mẹ trả lời như vậy, tôi biết mẹ đã đồng ý. Mẹ tôi và mẹ nó chẳng biết chúng tao sẽ buồn thế nào khi không được tắm và ngủ cùng nhau. Có lẽ cảm giác đau khổ như 2 bồ nhau mà không thể ở bên nhau.
Mỗi lần ăn cơm, tôi và nó mỗi đứa bưng 1 tô cơm, đứa trước đứa sau leo lên bức tường chung vách sân nhà để ăn cơm cùng nhau và hát nghêu ngao. (đó là khi nhà tôi dọn lên đầu xóm trung thành bên nhà nó). Ngủ cùng nhau thì chúng tôi nói hết chuyện này đến chuyện kia, trước khi ngủ chúng tao còn diễn hài kịch nữa. Vở hài kịch mà tôi và nó thuộc lòng đó là vở "Em bị điên, đừng chọc em" của Nhật Cường. Diễn và cười ngặt nghẽo.
Kể từ khi nhà tôi dọn lên sát nhà nó thì chúng tao càng thân hơn. Chơi cùng nhau nhiều hơn.
Một lần, 2 đứa không biết chơi trò gì bèn nghĩ ra tuồng đốt lá dưới tán cây gần nhà. Tôi mượn hộp quẹt của bố để đốt:
- Tao đốt trước nha
- Thôi, để tao đốt trước cho. Thế là tôi đưa nó đốt trước, bởi vì thích thú nhìn đống lá cháy nên tôi và nó chẳng mảy may để ý cái hộp quẹt nằm gần ngay đống lá. Đùng ! Một tiếng nổ vang lên, tôi và nó đang thích thú nhìn thì bật cười thành tiếng. Nhưng sau đó nhận ra sự việc, chúng tao nhìn nhau xanh mặt mày, tôi nhìn nó mặt mếu như muốn bắt thường cái hộp quẹt. Từ đó về sau tôi và nó không còn khái niệm hộp quẹt là gì nữa.
Nó hay giận dỗi lắm. Có lần nó trò chuyện với tôi:
- Tao thấy người Bắc hay sai chính tả hơn người Nam
- Người Nam hay sai chính tả thì có. Tại sao mẹ con Lùn nhà bà Hai không nói "đi về" mà cứ "đi zề, đi zìa"
- Nhưng mà người Bắc thì cứ nói ngọng âm "l" thành âm "n" như bà bán xôi cúc "lóng" đó.
- Không biết nữa. Nhưng mà người Bắc là nói chuẩn nhất rồi đó.
Tôi là người gốc Bắc, còn nó là người Nam đích thị thống nên lúc tôi nói như vậy nó giận tôi luôn. Nó dễ giận nhưng cũng dễ huề. Qua chuyện rồi chúng tao vẫn lại chơi với nhau phẩm bình thường.
Khu tôi ở cũng gần như được gọi là xóm tôn giáo bởi vì nhiều người theo tôn giáo và nằm ngay sau nhà thờ Chính Tòa. Tôi lớn hơn nó 1 tuổi nên khi khai giảng lớp giáo lý, tôi và nó đã năn nỉ bố mẹ 2 bên nhà cho tôi đợi 1 năm nữa để học cùng nó. Cuối học kỳ nhà thờ thường tổ chức đi du lịch cho những em học giỏi của lớp. Tôi nhất lớp thì nó cũng nhì lớp thành thử tôi và nó từ nhỏ đã được đi du lịch cùng nhau: Vũng Tàu, Mũi Né, Phan Thiết... mê hoặc là tôi đi 1 mình thì nó cũng bắt tôi phải hốt cát hay lượm vỏ ốc đẹp đẹp về cho nó để cùng chơi.
Chúng tôi chơi cùng nhau và một đôi bầu bạn chung xóm nữa, đó là chị Hiền đối mặt nhà tôi và bé Ba – chị gia tộc tôi. Nhà bé Ba trung thành vách nhà bé Nhỏ nhưng không có tường, đồng cân có quy hàng rào. Tôi và bé Ba cùng tuổi thành thử rất hay đi học chung. Còn chị Hiền thì lớn hơn tôi 1 tuổi. Chị là người mà tôi quý mến nhất, chơi lâu nhất cho đến tận bây giờ. Mặc mặc dù hồi đó lâu lâu tôi và 2 nhỏ em gái cũng nói xấu chị hihihi. Bây giờ chị sắp lập gia đình rồi.
Tôi nhớ một lần nhỏ Hiền Huệ và chị có xích mích. Nó tên Hiền Huệ bởi mẹ nó tên Huệ và để dễ phân biệt với chị Hiền mà chúng tao chơi cùng. Nhỏ Hiền Huệ xóm bên cạnh nhưng chúng tao cũng hay chơi chung với nó. Nó đòi tát chị Hiền nhưng tôi thì rất "anh hùng" đứng dậy bênh vực chị và nói:
- Có ngon thì mày tát tao trước đi.
Thế là tôi lãnh trọn cú tát như trời giáng của nó, rồi nó vụt chạy mất, tôi rượt theo nó 1 đoạn xa từ đầu xóm đến cuối xóm thì mệt bở hơi tai đứng lại thở dốc, nó cũng mệt nhưng đứng cách tôi một đoạn. Tôi không đuổi kịp nó thành thử bèn chữa trinh nữ đồng cân vào mặt nó:
- Tao nể tình mày là bạn tao cho nên tao không đánh mày rồi quay mặt bỏ về.
Từ đó về sau nhỏ Hiền Huệ là nhỏ mà tôi ghét nhất xóm. Nhưng cũng tiền là thời trẻ con thôi.
Chúng tôi chơi và lớn dần bên nhau theo đúng chất của tuổi thơ. Những trò chơi dân gian, những trò chơi của tuổi thơ được chúng tao phát huy với tinh thần nhiệt huyết cao độ. Với những tên gọi quen thuộc, nào là nhảy dây, nhảy lò cò (lò cò thường, lò cò cung trăng, lò cò xi nê...), banh đũa, thảy đá, chơi đồ hàng, chơi búp bê, chơi dích hình, chơi năm mười, chơi cờ (cờ cá ngựa, cờ tỷ phú, cờ thú, cờ domino, cờ tướng...). Cờ tướng là cờ mà tôi và bé Nhỏ rất thích chơi cùng nhau. Bọn con trai thì hay chơi bắn bi và chơi phực hơn (phực là trò chơi mà tôi thấy nguy hiểm, nó gồm 1 nắp chai có sáp nến chảy được đốt nóng, nóng tới khi sôi sục, khi đó bọn con trai sẽ tạc 1 ít nước vào cho lửa phực lên cao, bọn con trai cực thích chơi trò này). Cũng vì chưng trò này mà a hai tôi được 1 trận no đòn bởi chưng khổ thân chơi dại và chơi trên gác.
Không biết tuổi ấu thơ của những đứa trẻ bây chừ có "dữ dội" như tuổi thơ dại thời chúng tao không. Nếu có thì chắc hẳn cũng đã khác xưa nhiều rồi nhưng hy vọng là những trò chơi này nó vẫn tồn tại mãi mãi.
Thời gian cứ thế trôi, ngày qua ngày chúng tôi vẫn đùa nghịch bên nhau. Cùng ăn, cùng ngủ, cùng đi học, cùng tắm mưa... Có biết chừng nào kỷ niệm và bởi vì còn quá nhỏ nên tôi chẳng thể nhớ hết được. Tuổi ấu thơ của tôi gắn liền với lũ trẻ chung xóm. Chúng tôi vẫn chơi nhởi hạnh phúc bên nhau nếu như không có ngày "định mệnh" đó.
- Mày chơi ăn gian quá à !
- Tao không có chơi ăn gian.
- Không chơi ăn gian sao chia bài dính chùm hoài vậy.
- Thì lỡ chia vậy chứ sao.
- Chia lại đi
- Không chơi nữa. Đi về !
Đánh bài là bộ môn khiến cho chúng tôi chẳng thể tiếp tục tuổi ấu thơ bên nhau nữa. Chúng tôi bào chữa nhau khi chơi đánh bài và cũng bởi chỉ hùng lại để mua bộ bài mà chúng tao nghỉ chơi nhau (nhớ lại thì mới nhỏ mà đồng chỉ đã có sức mạnh ghê ghớm vậy rồi).
Sau khi nghỉ chơi tôi được vài ngày thì bé Nhỏ và bé Ba cùng 1 2 người bạn chung xóm có viết và gửi cho tôi 1 bức "tâm thư" hẹn sáng ngày hôm sau sẽ cùng nhau đi ăn sáng. Nếu như mấy đứa em tôi không bị ném ổi vào người, không bị chặn đường khi đi học về và giả dụ ngày đó tôi ko bị sốt đến ko đi nổi thì có lẽ tuổi thơ dại của tôi sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Chị Hiền là người rất phân minh, đồng cân vì chưng không biết chuyện gì và không chịu nghe lời tụi nó nghỉ chơi tôi thành ra chị cũng bị tụi nó nghỉ chơi.
Cũng vì sĩ diện mà chúng tôi nghỉ chơi nhau 1 thời kì dài. Chúng tôi không còn được chơi cùng nhau nữa. Tôi thực sự buồn lắm. Tuy là nghỉ chơi với nhau nhưng tôi cũng hay dõi theo nó. Chúng tôi chưa kịp làm hòa với nhau thì đùng một cái tôi nghe tin gia đình nó chuyển đi Mỹ sống. Họ quy hàng bên nội tiền còn mỗi gia đình nó là chưa sang Mỹ. Tôi nhớ hồi đó, lúc nào nó cũng mang chocolate mà họ đầu hàng gửi về cho tôi ăn. Tôi là người hay được ăn ké nhiều nhất. Tôi và nó ăn 1 cách ngon lành dưới sự thèm thuồng của 2 nhỏ e gái tôi (sau này tụi nó kể tôi mới biết, nó nói lúc tôi và chị bé Nhỏ ăn tuy là lúc đó 2 đứa e nước mũi vẫn đang thò lò nhưng nhìn thèm chảy cả nước miếng nữa...)
Tôi không biết chính xác khi nào gia đình nó chuyển đi nhưng khi biết nhà nó sắp chuyển đi tôi rất muốn nói chuyện với nó, thực sự rất muốn nói gì đó, muốn mua tặng nó một món quà lúc chia xa nhưng tôi không có can đảm. Cũng bởi vì lòng sĩ diện mà tôi không có dũng mãnh đó. Phải đi chăng nữa tôi nợ nó một câu nói của tuổi thơ dại mà có nhẽ cả đời này tôi không bao giờ có dịp : "tao rất muốn chơi lại với mày". Nhiều lúc tôi thực sự rất nhớ nó. Tôi ước được quay lại quãng thời gian được chơi cùng nó. Nhưng bây giờ tất cả đồng cân còn là quá khứ. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Bây giờ nhà tôi cũng dọn đi không còn ở xóm cũ nữa. Nghe chị Hiền nói: "từ khi nhà bé Linh dọn đi cái xóm nó buồn hiu". Tôi chẳng có lấy một chút tin tức gì về nó. Tôi viết về nó nhưng có nhẽ nó sẽ không đọc được và biết được tình cảm tôi dành cho nó. Tôi cũng chẳng mong nó biết tới truyen heo. Trong thâm tâm tôi đồng cân mong nó sống tốt, phẩm bình an, vui vẻ và hạnh phúc.
Gửi người bạn thân thuở ấu thơ !
Janet Linh.
Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014
truyen sex - Tình bạn trở nên tình yêu
Aaa không chịu đâu đừng đặt biệt danh nữa truyen sex tôi chúa ghét đứa nào đặt biệt danh cho mình đã thế còn ghắn ghép nữa bực mình >< tuấn thì lại thẳn nhiên trước những lời gắn ghép đó đúng là đồ vô đáng ghét
Cuối năm lớp 10 tuấn phải chuyển lớp mà đã thế lớp nó học buổi chiều thành thử tôi không đi học cùng tuấn được nữa dần dần thì ít gặp nhau đi không có thời kì toàn phải đi học. Sáng tôi tự đi học một mình trưa lại một mình đi về có cảm giác thiếu thiếu một đứa hay đi bên cạnh mình cái đứa mà mọi rợ khi hay làm cho tôi cười và giờ đây tôi cảm thấy thiếu nó ngay tại lúc này
Tự nhiên tôi có cảm giác nhớ tuấn công nhận cảm giác nhớ một người mà chẳng thể nói ra khó chịu thật >< . Buổi tối học xong bài sang nhà tuấn chơi nhưng nó lại đi học thất vọng quay về nhà chứa bao h tôi có cảm truyen heo giác thất vọng như vậy
Sáng hôm sau như thường lệ tôi đi học một mình tuồng như tôi thấy tuấn tôi liền chạy theo gọi to : Tuấn ơi ! Tuấn đợi mình với . Người đó quay lại nhìn tôi hoá ra không phải là tuấn nghĩ lại hành động vừa rôì cuả tôi như con điên mới chốn trại về ngại quá ¤_¤ ngồi suy nghĩ thật lâu tôi mới quyết định đi gặp tuấn học xong tôi chạy ra trường học ngồi đợi tuấn ấy da sao lâu thế nhỉ mệt qúa ><
Tôi thấy tuấn bước ra khỏi cổng trường học định gọi thật to nhưng thấy bên cạnh là đứa con gái khác đang cười nói vui vẻ tôi hụt hững đứng dậy ra về . Nằm trong phòng tự hỏi vì sao mình lại như vậy nhỉ lúc nhớ muốn gặp tuần nhưng khi nhìn thấy tuấn đi tất người con gái khác tôi lại thấy buồn chắc tại do tôi đã thích tuấn rồi ý nghĩ ấy hiện ra trong đầu tôi. Thôi quên đi dầu sao tuần cũng coi tôi là bè bạn còn yêu nhau thì chẳng thể được
Cảm giác ấy ngày càng bao trùm không cho tôi nghỉ ngơi lúc nào nó cũng bắt tôi nghĩ về tuấn phải làm gì đây. Tôi quyết định sẽ nói thật lòng mình cho tuấn nghe
Hẹn tuấn ở công viên nơi hồi nhỏ bọn tôi hay chơi ở dính líu , ngồi đối mặt với nhau : LẶNG IM không biết nói gì tôi đành nói hết ra những gì tôi đã giấu trong đáy lòng
" tới thích cậu không hiểu vì sao lúc cậu chuyển đi tớ có cảm giác thiếu ngừơi đi bên cạnh mình và tớ quết định đi gặp cậu, thấy cậu đang noí chuyện vui vẻ bên đứa con gái khác tớ thấy buồn "
Tôi tuôn ra hết cảm xúc của mình cúi mặt không biêt nói gì hơn nữa đứng dậy chuẩn bị chạy đi thật nhanh nhưng đôi chân không cho chạy bàn tay tôi đã bị ai đó nắm chặt
" tại sao cậu để tớ chờ lâu vậy cậu thật đáng ghét mà : I LOVE YOU"
Tôi quay sang nhìn tuấn một sự nghiêm chỉnh đến lạ thường
" cậu nói thật sao"
" đồ ngốc cậu nghĩ tớ đùa sao "
Tôi đỏ mặt cười không hiểu sao phim sex tôi lại đỏ mặt nữa ngại qúa đi ^^
" ôi thôi chúng ta vê rồi"
Nói xong tuấn nắm tay tôi cùng ra về ủa sao con đường không giống như mọi rợ khi . Con đường của hạnh phúc có đầy nắng ấm . Thế là tình bạn của chúng tôi đã trở nên LOVE
Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014
truyen sex - Ước gì tớ là nó cậu nhỉ
Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014
truyen sex - Cái nết hại chết cái thân
_ Nick "ảnh" là j daz m?
_ Nick là day la noi dung footer day la noi dung footer
_ Hí hí, t có trò zui làm r!!! Nếu "ảnh" đẹp thiệt thì t kua
_ Tôi m, ảnh bê đó con
Tôi nghĩ suy một lúc rồi gật đầu đẩy nhỏ quay lên và trong đầu tôi đag có 1 trò quậy cực zui (chính bởi chưng trò này màk bi h tôi thân tàn ma dạo r nà)!!!
Về nhà
Mở đt lên, tôi add nick hắn ta rồi pm:
Tên nè đọc đi( nick tôi khá sock thành ra muốn khoe xíu ạk): way
2 tiếng squ, khi hắn onl thì pm trả lời tôi
day la noi dung footer day la noi dung footer: Ai dọ?!
Tên nè đọc đi: Dạ ở trường học nghe danh anh khá lâu thành ra định n.c thử
Tên nè đọc đi: nghe ns a là 1 ngừi khá "đập chai" nhưng hơi bị……
day la noi dung footer day la noi dung footer: Ai, có quen ko?
Tên nè đọc đi: Có bao giờ gặp đâu màk quen!!! Hí hí
day la noi dung footer day la noi dung footer: m là đứa nào!!! T ko quen m?
Tên nè đọc đi: Đã nói ko quen r màk
Tên nè đọc đi: đã nói nghe danh tiếng a bay xa quá thành ra muốn n.c thôy (lúc đó tôi nào biết hắn là 1 tên lưu manh dầu hơi… bị bê thiệt)
day la noi dung footer day la noi dung footer: m học lớp mấy con kia
Tên nè đọc đi: dạ e học lớp …
day la noi dung footer day la noi dung footer: m trông chừng t đó con tó!!! Tốt nhất m nên câm đi
Tên nè đọc đi: t âu có ns j âu, t chỉ chat thôy màk!!!
Sau câu đó thì hắn im thành thử tôi cũng chả có hứng để màk phá!!! Tưởng mọi chuyện tới đây kết thúc nhưng ai ngờ………
Tối thứ 2
Reeng reeng
Tôi: alo
Đầu dây: alo, m hả Trinh
Tôi: ờ, t đây
Đầu dây: có phải hum bữa m phá nick ai màk trên face tên là day la noi dung footer day la noi dung footer hông dạ?
Tôi: *nhìu mày* đúng gòi, sao m biết dạ?
Đầu dây: ảnh đag đứng phương kế t rồi chửi m quá trời ơi nèk con
Tôi: wtf? Kệ mịa nó đê!!!
Đầu dây: ờ, ảnh cảnh báo m đó nha con
Tútttttt
Sau tiếng tút đó, mặt tôi hơi tái đi khi nghe câu "ảnh cảnh báo m đó nha con"!!! Thật sự doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat tôi vẫn ko nghĩ tới hắn ta lục xùng lên để tìm tôi có điều………
Thứ 3
Tôi đi học như mọi rợ ngày, bước vào trường, tôi đag kiếm thằng bạn hôm qua gọi cho tôi thì thấy nó ngồi trước cửa lớp!!! Tôi bước lại keo kiết nó:
_ Ê, tối qua m gọi t phải hông
_ Ờ
_ Cái thèng đó cảnh báo t vụ j?
_ Ảnh nói đầu năm dô coi chừng bể đầu như chơi ák!!!
Tôi thật sự đag sợ, hơi sợ, khá sợ nhưg tôi ráng im lặng không nhắc tới cả ngày!!! Nhưg đến chiều về
Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014
truyen sex - anh được đấy, em không ngờ
Mình là một cô bé hết sức bình thường nhưng hơi quậy xíu thôi. Mình rất thích mưa nhưng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat giờ có lẽ mình sẽ ghét mưa vì hôm nay mới bị thằng người yêu chết tiệt bỏ sau 4 năm yêu nhau. Nó nghĩ mình sẽ chết vì thiếu nó hay sao mà câu cuối cùng đập vào mặt mình:" Kết thúc đi" rồi kèm theo cái điệu cười nhếch miệng mà mình ghét nhất. Hứ, mình sẽ làm cho thằng đó yêu mình lần nữa, đã yêu tôi một lần thì đừng có lén phén với con nào(chị ơi cố lên).
Hôm nay, chính thức bắt đầu đem người yêu mình về. Có lẽ mọi người sẽ nói tôi ngu vì thằng đó bỏ thì thành thử yêu thằng khác nhưng tôi biết thằng đó rất đào hoa làm nhiều con gái chìm đắm trong tình yêu của hắn. Tôi là một trong số đó nhưng không giống như những người con gái đó là khóc và tuyệt thực vì bị đá. Mình sẽ dành lại hắn và không cho hắn làm hại người khác nữa. Mình đang làm việc tốt mà. Thôi, quay lại việc chính, hắn đang ngồi với người khác. Thằng chết tiệt, con đó đẹp hơn tôi có tí xíu( vâng rất tí xíu). Còn nắm tay nữa chứ và người đó không ai khác là em gái tôi. Tôi gọi điện cho em gái:" Gặp chị có việc nha". Lần này, hắn chết với tôi.
Bây giờ, em gái đang ngồi trước mặt tôi:" Ân, người gặp em hồi nãy là ai".
- Là bạn trai em đó chị.
- Thằng đó vừa mới đá chị.
- Chị nói gì, nó dám đùa bỡn tình yêu của chị. Thế em sẽ chia tay hắn. Em cần người thân hơn.
- Chị sẽ nắm lại tình yêu của hắn, hợp tác với chị nha.
Hai chị em tôi bắt tay nhau, cười nham hiểm. 15 giờ chiều, tôi đang làm lại tóc mình, hay nói cách khác là làm mới mình. Bước ra khỏi tiệm làm tóc, một hình tượng mới năng động và cá tính hơn khác với xưa là hiền và nhẹ nhàng. Đến địa điểm, của hắn hẹn hò với em gái.
Gì thế này, hắn đang đứng trước mặt tui và đòi lấy tôi. Tôi muốn vào viện thay tim quá. Hôm qua, hắn doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat vừa nói tạm biệt tôi mà bữa nay lại cầm nhẫn, cùi xuống trước mặt tui, còn em gái thì đang cười nham nhở.
- Anh chỉ nói kết thúc chơ mấy có nói chia tay đâu mà em phải lên kế hoạch cướp em về thế.
- Sao hôm qua, anh cầm tay em ấy.
- Em đang ghen à, chỉ là anh nhờ làm em coi thử em yêu anh thế nào thôi.
- Bây giờ, em muốn đưa 2 người vào viện vì bị đánh bầm dập.
- Anh xin lỗi mà, chúng ta kết thúc và bắt đầu cuộc hôn nhân nha.
- Anh được đấy, em không ngờ. Nhưng thôi, em sẽ chấp nhận.
Anh ôm lấy tôi, đặt lên môi một nụ hôn nồng thắm. Tôi bị anh gài bẫy rồi.
truyen sex - Có con chim manh manh nó đậu cành chanh
Đừng nghĩ em ngu ngốc như thế. Tình yêu đối với em từng là vớ cả, nhưng hiện giờ, nó lại không đáng một xu.
day la noi dung footer
Mình quen nhau tình thực cờ phải không anh. Và em doc truyen sex, truuyen heo, truyen dam moi nhat đã từng nghĩ đó là do duyên phận. Ấy là buổi nhập học ở trường. Anh đã đồng cân đường cho em đi đến khu vực làm thủ tục. Giọng nói của anh, cử tiền của anh, sao mà làm em yên bụng đến thế. Một buổi sáng thu trong trẻo sau cơn mưa dài suốt đêm hôm trước. Mọi thứ đều đến với em tuyệt vời vời như vậy đấy.
Em hát không hay anh nhỉ. Nhưng hát lại trở thành một thứ đam mê. Và cũng vì niềm dam mộng ấy, em gặp lại anh. Câu lạc bộ ghita của trường...
Anh là trưởng câu lạc bộ. Ừ thì anh đẹp trai, ừ thì cũng hát hay nữa, và anh là một tay đàn rất cừ. Thật là may mắn khi chúng mình cùng có chung sở thích.
Mình đã từng chuyện trò với nhau rất lâu. Em vẫn nhớ mà. Đó là một tối đông mưa phùn và cũng là buổi đâm hoạt thường nhật của clb. Em đã cố tình nán lại để đợi anh, mong được nói câu tạm biệt với anh thôi. Nhưng anh đã cố kỉnh tình nói chuyện thật lâu với em đấy nhé. Em đã hỏi anh rằng em hát không hay phải không. Anh cười, làm ấm áp tim em hơn cả ngàn lần chiếc áo đang mặc trên người. Em hát hay đấy chứ, có vong linh lắm- anh đã nói như vậy đấy. Cứ như là một câu yên ủi ấy, nhưng em vẫn tin rằng đó là sự thật, và đã vui biết bao.
Sau lần trò chuyện ấy, mình dần thân với nhau hơn. Anh hỏi em nhiều điều và cũng kể cho em nghe nhiều thứ về anh. Anh thích ca hát, thích đàn, đó là niềm dam mê, nhưng không phải là vớ cả. Anh cũng thích trạng thái thao lắm, bởi chưng anh cao đến thế cơ mà. À mà dường như em chưa bao giờ kể với anh những điều này, về cảm giác an toàn, cảm giác như được bảo vệ, chở che khi đi tiêu anh, nhảy lên chiếc bóng cao cao của anh. Chiếc bóng ấy như ôm trọn lấy em, như vẫn đủ sức che chắn cho em khỏi man di giông bão trong cuộc đời. Ôi, em lại vậy rồi, vẫn thầm yêu anh như thế...
Cuối cùng thì hạnh phúc cũng đến- Là ngày anh nói yêu em, là ngày trái tim em đã thực sự không còn là của em nữa. Anh đã tàn ác cướp nó đi như thế đấy, bởi vì vậy anh sẽ gìn giữ nó thật cẩn thận. Phải, anh đã hứa như vậy.
Mình yêu nhau được hơn một năm. Em đã là cô sinh viên năm hai, còn anh cũng đã bước sang dăm ba của thế cục đâm viên bốn năm. Anh đã làm cho em quá nhiều điều. Anh nhớ cả ngày mình yêu nhau một tháng, một năm. Anh trao tặng em những món quà bất ngờ. Anh hát cho em nghe, những bài doc truyen sex, truuyen heo, truyen dam moi nhat hát anh tự sáng tác. Anh nói lời bài hát cũng là những gì anh cảm nhận được từ ái tình của chúng mình, cũng là điều động mà anh muốn nói với em. Em đã khóc đấy. Sẽ cảm thấy ra sao ơi một cô gái khi đi đường có một chàng trai cứ khăng khăng bắt cô ấy phải đi phía trong, dù rằng cô gái ấy có huých vai trêu anh ngốc nghếch như thế nào, anh vẫn đồng cân cười, ấm áp như thế, hạnh phúc như thế...
Anh là người sống tình cảm và em luôn luôn cảm thấy may mắn vì chưng điều động đó. Và rồi chúng mình đã quyết định sẽ gắn bó với nhau suốt hai thế cục ngắn ngủi này vào cái đêm định số phận ấy. Em đã trao bít tất cả cho anh. Không hối tiếc. Không tính chất toan. Không giữ lại. Cũng sợ hãi lắm đấy chứ, nhưng không sao. Tình yêu của chúng mình lớn lao đến thế cơ mà, và sau đêm ấy, em tưởng như nó là vĩnh cửu trên đời.
Anh nói chúng ta hãy sống chung. Dẫu sao thì em và anh cũng yêu nhau đến thế và nhất mực là sẽ có một cái kết thật đẹp, vậy thì chuyện ấy cũng chỉ là sớm hay muộn ôi thôi mà. Và em đã đồng ý, sống chung với anh trong một căn phòng cho thuê 14m2 nằm cách khá xa trường. Cuộc sống như một người vợ trẻ đã bắt đầu khi em 23.
Thật là may mắn,anh vẫn như thế, vẫn ngọt ngào, quan tâm, dịu dàng và âm cần. Để tránh bị man di người để ý, em xin rút khỏi clb. Vậy là trong tuần lại có hai ngày em phải ngồi một mình ở nhà, xem phim một mình, nghe nhạc một mình, đọc truyện một mình và chờ anh trở về sau buổi đâm ra hoạt clb. Nhưng không sao, anh nói sẽ đền cho em. Bởi thế những lúc rảnh rỗi, người ta vẫn nghe thấy tiếng đàn ghi ta trong trẻo vút lên cùng một giọng ca, như anh vẫn nói, hay và rất có hồn. Nghệ sĩ quá đi thôi!
Anh đã rất cẩn thận, do vậy chúng ta vẫn sống cuộc sống vợ chồng an toàn. Em rất biết ơn anh bởi chưng điều đó. Cuộc thế hệ em khi ấy dường như đồng cân tồn tại vì anh. Bạn bè thân là điều động em đã quên tìm kiếm. Mọi thứ đều liên quan đến anh. Nhưng em bất chấp vớ cả, em cam tâm, bởi em yêu anh.
Dạo ấy anh hay thẫn thờ, chẳng chịu nhẫn nại lắng nghe những lời mà em nói như mọi rợ lần. Anh hay cáu gắt, hay vội vàng. Em thì không thích điều động đó chút nào đâu. Cũng chính bởi vì tính chất cách điềm đạm, luôn luôn ôn hòa và nhẫn nại của anh mà em đã yêu anh đấy chứ. Anh đi làm thêm. Anh hát cho một quán bar, ở cách xa khu mình ở lắm, nhưng thu nhập khá và anh thì lại có thêm dịp để theo đuổi niềm cua đồng nằm mộng của mình. Vậy cũng là tuyệt rồi anh nhỉ.
Anh đi làm. Có lẽ đó cũng là lý do làm anh thay đổi nhiều như thế. Em đã cho rằng như vậy và có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được căn nguyên thực sự đâu nếu như cô ấy không đến tìm em. Sẽ là một ngày thật toàn hảo giả dụ không có cuộc gặp mặt lạ thường ấy. Sinh nhật lần thứ 22 của anh. Em đã chuẩn bị rất chu đáo, nấu một bữa cơm thật thịnh soạn, chiếc bánh trông cũng thật đặc biệt. Còn gì nữa nào... Em đã hình dung đến cảnh anh sẽ xúc động lắm, sẽ ôm em thật chặt, sẽ nói xin khuyết điểm vì những chuyện gần đây, và em sẽ nói không sao đâu mà. Cứ như thế dưới ánh nến lung linh. Một cái kết quá đẹp cho một chuyện tình đúng không anh?
Nhưng mọi rợ thứ tan vỡ. Nói sao nhỉ? Nó như là sóng biển tan ra, giống như chiếc ly thủy tinh vỡ choang trên sàn nhà vậy. Em đã được nghe câu chuyện về một cô gái từng đi hát ở bar từ năm 17, đã trải qua không biết bao lăm cuộc dã tình. Có lẽ em sẽ coi thường cô ấy mất. Nhưng anh thì chẳng đâu vào đâu nhỉ, vì anh đã yêu cô ấy mất rồi. Một sự đồng cảm chăng? Có lẽ chính thị cuộc sống thực sự sau những ánh đèn nhấp nhoáng nơi vũ trường, chính thứ nhạc cảm rung lên đã cướp trái tim anh đi khỏi em và giấu trọn vào trái tim nơi người ấy.
Lời xin lỗi là món quà cuối cùng anh dành cho em. Em đã từng nói anh đừng bao giờ rời xa em, nhưng có lẽ anh chẳng thể thực hành được điều ấy nữa, vì chưng không tiền anh mà đích thị em, em cũng sẽ đi. Nhưng là đi đâu? Em đã hỏi rất nhiều lần như thế. Tự hỏi mình thôi, bởi chưng ở đây em đâu còn thân thiết với ai ngoài anh . Đúng là ngu ngốc quá, tồi phụ bạc quá, dằn vặt quá, đáng tiếc, đáng tiếc quá. Thời gian có thể nhường em một lần mà quay trở lại không? Nếu được, em nguyện đánh đổi vớ cả. Cuộc thế hệ em đột nhiên trở nên một đường ziczac và hai người đang đứng ở ngay điểm gấp khúc ấy đấy. Hai người chắc sẽ hạnh phúc lắm giả dụ không có em đúng không? Em đã nghĩ sẽ đi đến một nơi thật xa, nơi em không còn cùng chung sống dưới một bầu trời, không phải hít thở chung một bầu không khí để cùng tồn tại với hai người nữa. Nhưng nơi đó có tồn tại không? Có chứ, kiên cố lắm, do tiền cần bước thêm một bước nữa thôi là em có thể làm được điều động đó rồi.
Đi lặng lẽ như thế thì thật là dại dột. Em đã muốn một sự công bằng. Em mà như thế thì chắc anh cũng sẽ day dứt lắm ấy nhỉ, vì anh biết em yêu anh nhiều nhường nào mà. Nhưng sao có trạng thái chứ. Còn mẹ, mẹ em thì sao? Em muốn một sự công bằng, nhưng ai sẽ công bình với mẹ khi em ra đi. Hay là về gặp mẹ? Em sao có thể.
Đừng nghĩ em ngu ngốc như thế. Tình yêu đối với em từng là bít tất cả, nhưng hiện giờ, nó lại không đáng một xu. Em đã đi. Không phải về nhà. Em thực sự không dám đối mặt với mẹ sau tất cả. Điều đó cần có thời gian. Và em đã tự tạo cho mình một quãng thời gian khá dài, cũng tình cờ ôi thôi - đăng bạ đi tình nguyện. Em sẽ lên vùng cao, ở tít trên kia cơ. Và em sẽ được làm cô giáo, sẽ dạy chữ cho bọn trẻ, chúng sẽ biết đọc, biết viết và em sẽ đồng cân cho chúng rằng cuộc sống này có rất nhiều thứ đáng để trân trọng, và chắc hẳn là chúng sẽ mến yêu em lắm. Có lẽ khi ấy, vậy là đủ.
Cùng đi là rất nhiều người. Chuyến xe chở những con người lên vùng cao làm tình nguyện cũng là chở theo biết bao niềm tâm sự. Có anh thanh niên trầm tư suốt cả quãng đường, có cô bạn trẻ cứ nhí nha nhí nhảnh, véo von mãi không thôi, có chị đứng tuổi, nét mặt có chút thờ ơ, nhưng lại thấy như là nhẹ lòng... Quãng đường quả là dài, hơn những gì mà em đã tưởng tượng. Dừng xe nghỉ dẫn giải lao, ai nấy như đều ủng hộ lắm. Cũng mệt mà. Lại tiếng nói trong trẻo ấy:
- Ôi, nhìn đằng kia kìa, nhiều chim quá. Dễ thương xót ghê! Chúng cứ như những cặp bắt bồ vậy.
Tiếng một anh thanh niên, có nhẽ là một nhà sinh đấu vật học chăng:
- Đó là chim manh manh.
- Chim manh manh? – cái tên nghe kì cọ lạ quá nhỉ.
- Đúng vậy – nhà hoá vật học tớp lại – không chỉ lạ ở cái tên thôi đâu, loài chim ấy còn lạ ở chỗ, khi sống tự bởi vì ngoài thiên nhiên, chúng là "một cặp vợ chồng", hoàn toàn chung thủy, nhưng khi đem nhốt vào lồng, chúng không còn chung thủy với nhau nữa.
Một tiếng "à". Anh thanh niên trầm ngâm suốt dọc đường dường như chú ý hơn đến câu chuyện của hai người bạn đồng hành . Em cũng chột dạ, bởi chưng chẳng phải như thế thì giống anh và em quá hay sao.
- Có lẽ là bởi vì chúng yêu nhau chưa đủ mà thôi. Chúng muốn tìm đến một tình yêu mới chăng, tình yêu đích thật ấy?
Tình yêu mục tiêu thực? Sao em lại như lạ lẫm với điều động này đến vậy? Bật cười do chút suy nghĩ ngờ nghệch của cô bạn, cũng có lẽ là cái cười cho một câu đáp thỏa đáng với bao doc truyen sex, truuyen heo, truyen dam moi nhat thắc mắc mà em từng không tài nào hiểu nổi. Chỉ neo người giản là vậy? Sao lòng em thấy nhẹ thế. Em có dám vứt bỏ mọi đau buồn vào quá khứ ? Tại sao không? Em có thời gian, em có tất cả, em can đảm lắm mà. Mọi việc còn ở phía trước kia. Chuyến hành trình lại tiếp tục. Em bước lên xe, thanh thoả nói khẽ "em đi đây!".
...Trái đất này có đến hơn 7 tỷ người, mỗi người lại có một cách suy nghĩ khác nhau. Họ có trạng thái không được quyết định ai là người sẽ đi qua cuộc đời mình, nhưng được phép lựa chọn người cùng bước đi trên một con đường. Ấy là người sẽ gật đầu khi ta hỏi - "Rồi sẽ qua hết, phải không?".
An