Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

Truyen sex - Anh, em nhá hết đó nhé

.. Từ ngày bắt đầu quen anh, từng khoảnh khắc, từng giây khắc bên nhau em viết vào trong ký ức của mình. Và giờ em đang viết ra những dòng ký mỏ ác ấy anh ạ! Nhưng dòng ký ức ấy sẽ mãi không bao giờ dừng lại, bởi chưng mỗi ngày anh đều cùng em viết lên những dòng ký mỏ ác mới phải không anh... 


Ngày... tháng ... năm,

 

Hôm nay là một ngày mùa vỉa hè oi bức và oi ả, là ngày trước tiên em được đi xem mặt... thích thú và tò mò quá đi! Sau hai mươi ngày nhắn tin làm quen và ba lần anh mời đi uống nước em mới đồng ý gặp anh. Hi! Nghe kiêu kỳ quá anh nhỉ!

 

... Trái tim em đập liên miên và bàn tay em ướt đẫm mồ hôi khi ngồi gần bên anh. Em thấy mình thật lúng túng làm sao, sự phẩm bình tĩnh và tự tín của em tan đi hết khi mỗi lần định ngó sang nhìn anh. Chắc anh không biết em run đâu. Em nói nhiều và cười nhiều lắm, em làm như vậy tiền để giấu đi khuôn mặt đang đỏ bừng lên như "quả gấc” của em thôi.

 

Rồi em lại gắng tỏ vẻ mạnh mẽ khi bối rối giành chiếc xe lại từ tay anh và nhất định không để anh dắt hộ: "Em tự làm được mà”, em nói mà không dám nhìn anh nhưng em vấn biết anh đang cười vì chưng sự mạnh mẽ "giả vờ” ấy.

 

Về đến nhà em đợi chờ tin nhắn của anh từng phút từng giây bởi vì em muốn biết anh nghĩ gì về em. Và cả đêm ấy em không ngủ được do nghĩ đến anh, bởi vì anh nói em cá tính chất cộng dễ thương.

 

Ngày... tháng... năm,

 

Hôm nay là thứ hai đầu tuần, vậy là đã 10 ngày trôi qua kể từ buổi gặp đầu tiên ấy. Anh nhắn tin cho em luôn luôn hơn và thân thiết hơn. Chiều nay mình có buổi "hẹn hò” thứ hai anh nhỉ! Buổi hẹn sau chuyến đi công tác miền Trung của em. Mình hẹn nhau do em đã hứa mua quà cho anh nhưng hình như đó đồng cân là cái cớ để mình gặp nhau thôi.

 

Anh đến chờ em trước cổng công ty, lần đầu có người chờ em như vậy đấy. Suốt thời kì "độc thân” em đã luôn mường tượng sẽ có một chàng ngốc đứng đợi em và anh đích thị là chàng ngốc đó! Hihi...

 

Anh mặc chiếc áo sơ- mi trắng với quần âu sơ vin nhìn giống "ông cụ” quá! Nhưng sao em vẫn thích anh ạ! Và "ông cụ” ấy dắt em đi ăn kem vui lắm!

 

Buổi gặp bữa nay em vẫn thật bối rối. Cốc kem cứ vong linh nhiên tan chảy trước cái nóng mùa hè còn chúng ta say sưa trò chuyện trong sự thẹn thùng và hứng thú. Giờ em mới nhìn kỹ anh đấy nhé! Anh trắng nhưng không đẹp trai đâu. Bờ vai anh thật rộng và em tin bờ vai ấy đủ vững chắc để che chở cho em. Bàn tay anh thật đẹp (đẹp gần như tay em vậy!)- "Tay anh đẹp thật đấy!”. Anh cười tít rồi tự tin: "Tay anh đẹp mà, ai cũng bảo vậy đó”. Nhìn anh lúc này đáng yêu lắm lắm.

 

Rồi hình ảnh ấy cứ xuất hiện trong tâm tưởng em, mỗi lúc một lớn dần, lớn dần anh ạ!

 

Ngày... tháng... năm,

 

Hôm qua em đi liên hoan với lớp cấp III, gặp lại bạn cũ cùng chia sớt thật nhiều về cuộc sống hiện tại và những dự định trong tương lai. Em vui lắm thành ra muốn kể cho anh thật nhiều về buổi liên hoan ấy. Chúng mình nhắn tin thật lâu rồi anh ngủ quên và không đáp tin nhắn của em. Em đã chờ, chờ tin nhắn của anh lâu lắm anh biết không?

 

Sáng dậy việc trước nhất em làm là kiểm tra điện thoại. Anh nhắn tin cho em từ sáng sớm và giải thích lý do. Nhưng em giận lắm.  Em giận bởi chưng em nghĩ anh không quan hoài em, em giận bởi đã phải thao thức cả đêm bởi vì anh, em giận bởi vì điều gì em cũng không hiểu nổi nữa. Bỗng nước mắt em chảy dài. Ngốc quá đi anh nhỉ! Chúng mình mới đồng cân là bạn thôi mà, sao em lại buồn bởi vì anh nhiều vậy chứ! Và mặc dù ngốc nghếch mấy em cũng đã hiểu ra, anh đã trở nên người đặc biệt với em mất rồi. Người con trai làm trái tim em xao động, vui vu vờ và buồn không duyên cớ. Em thích anh ... em thích anh nhiều lắm!...

 

Nhưng em không trả lời tin nhắn của anh đâu. Sao có thể cho qua cho anh dễ dàng như vậy được. Nếu muốn làm em hết giận thì hãy đến và lau nước mắt cho em đi... anh nhé!

 

Ngày... tháng... năm,

 

Điện thoại em hình như hỏng rồi anh ak. Sao 2 ngày rồi anh không nhắn tin cho em. Em giận không trả lời anh chút thôi, đáng lý anh phải nhắn tin xin khuyết điểm em chứ. Anh có lỗi mà, lỗi của anh to lắm. Lỗi của anh là làm ăn mệt quá thành thử ngủ quên, lỗi của anh là không chịu thắng lợi cơn buồn ngủ để nói chuyện cùng em,... và khuyết điểm của anh là làm em khóc nhiều lắm anh biết không???

 

Bỗng em sợ lắm! Sợ anh sẽ không chuyện trò với em nữa, sợ sẽ không còn được thấy anh nữa. Em muốn nhắn tin cho anh quá! Nhưng thế thì có kỳ không anh nhỉ! Làm vậy anh sẽ biết em đã thích anh mất...

 

Tâm trạng em nặng nề lắm! Ngồi uống nước với bạn mà đồng cân nghĩ về anh thôi. Có lẽ khuôn mặt em hiện rõ hai chữ "thất tình” hay sao mà bạn em hiểu liền. Nhỏ bạn mượn telephone của em và tìm mệnh anh ấn gọi rồi dí vào tay em. Em run lên chờ đầu dây dướng bên kia trả lời. Và khi nghe thấy giọng của anh, em lúng túng vội thanh minh:"Em ấn nhầm đấy! Không phải em gọi anh đâu nhé!” rồi tắt máy cái phịch. Ngay sau đó em thấy mình thật ngốc. Sao em không nói thật lòng mình, rằng: em muốn gặp anh...

 

... Bỗng anh xuất hiện và ngồi xuống bên anh. Em như không tin vào mắt mình. Hóa ra trước khi gọi cho anh, nhỏ bạn đã nhắn tin địa điểm này cho anh biết.

 

 Anh khi ấy nhìn lạ lắm! Cũng lúng túng và hồi hộp sao ấy. Giờ tiền còn lại hai đứa mà không ai nói với ai lời nào... Bàn tay anh đan vào nhau bối rối, đôi môi anh run lên như muốn nói điều gì rồi lại thôi. Còn em- đồng cân biết nhìn anh mà ánh mắt không sao rời đi được. Vì... em nhớ anh quá mà...

 

Bụp... "Sao không nói với em câu nào?”. Em đánh mạnh vào tay anh rồi nhìn anh trách móc. Anh ngập ngừng lên tiếng: "Vì anh biết em đang giận anh, anh chờ em nói trước”. Được lời như cởi tấm lòng, em mặc tình thao thao với anh về cảm giác của em trong mấy ngày vừa qua, về lý bởi em giận anh và chất vấn anh sao không chịu nhắn tin cho em. Anh mỉm cười không thanh minh, không giải thích, anh chỉ nói với em rằng anh sẽ không như vậy nữa. Anh ấm áp và nhẹ nhàng quá, nụ cười của anh như cơn gió heo may thổi vào giữa ngày hè và sao em có thể tiếp thô lỗ giận anh khi nhìn nụ cười ấy chứ.

 

Ngày... tháng... năm,

 

Dự báo thời tiết bữa nay có bão, nhưng buổi sáng trời ơi vẫn thật xanh và đẹp anh ạ! Bỗng đến gần giờ trưa, mây đen kéo đến và bão về. Cả tòa nhà mất điện còn bên ngoài sấm chớp thi nhau gào thét. Anh gọi  điện cho em rồi liên tiếp nhắn tin hỏi thăm. Nhưng em mải buôn chuyện về thời tiết nên không biết anh gọi. Chút bão ngớt, em vội phi xe về nhà mà vẫn chưa kiểm tra tin nhắn của anh. 


Woa! Nằm trên giường nghe mưa rơi thật thích. Em mở phôn và đọc tin nhắn của anh. Hi! Chắc anh lo cho em nhiều lắm. Nếu giờ em nói em vẫn đang ở công ty không biết anh có vượt bão đến với em không nhỉ! Nghĩ là làm. Em gọi liền cho anh...

 

Thấy em gọi điện giọng anh vui lắm! Em nói em vẫn đang kẹt ở công ty không về được. Rồi lại lấy đủ lý vì chưng để anh đến đón em (dĩ nhiên là em không nói thẳng ra mong muốn ngu ngơ ấy). Nhưng anh kỳ lắm, anh chỉ bảo em chờ bão tan rồi về thôi. Anh lạ quá đi! Anh không hiểu em muốn gì hay sao? Chỉ cần anh nói anh sẽ đến là em sẽ ngăn anh lại ngay... Anh chẳng hiểu con gái gì cả...

 

Nước mắt em trào ra, em khóc nấc lên thành tiếng. Em nói: rằng em về rồi, rằng em tiền muốn xem anh có đến không thôi, rằng anh không quan tâm em gì hết... Anh lắng tai em khóc, anh lắng nghe em trách móc rồi anh nhẹ nhõm nói anh hiểu hết, anh hiểu em muốn gì, anh sẽ đến mà- chờ bão ngớt chút nữa là anh sẽ đến bên em. Anh làm vậy chả trạng thái làm em ngừng khóc mà còn khiến em khóc to hơn, em khóc vì không kiên nhẫn nghe anh nói hết, em khóc vì chưng chả chịu lắng tai anh, em khóc vì hiểu lầm anh...

 

Anh không giận em mà tiền khuyên em đi ngủ. Em không chịu và đòi anh hát cho em nghe. Tại trong phim các đôi yêu nhau đều thế mà anh. Hihi. Giọng anh vang lên làm cho trái tim em tan chảy. Anh hát hay bình thường thôi nhưng sao em thích quá! Rồi em chìm vào trong giấc ngủ với hình ảnh của anh, Trong  lúc nửa tỉnh nửa nằm mộng ấy em nghe anh nói "Anh nhớ em!”... Và em biết đó không phải là mơ...

 

Anh nhớ em... Em biết rồi anh ạ!!!


... To be continued...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét