Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

truyen sex - Ước gì tớ là nó cậu nhỉ

Cậu này, mình viết ra truyện ngắn này vào lúc nửa đêm thôi, lúc mà mình vẫn luôn luôn đợi phim sex tin nhắn của cậu ý. Nhớ hồi còn trên lớp, mình hay chọc cậu nhỉ, hihi nhưng biết làm sao được, mình thích cậu mà. Mình thích cậu luôn để trong lòng chứ có dám nói ra đâu, mãi đến khi cậu hỏi mình thì mình mới dám nói đó chứ. Cơ mà mọi chuyện nó như phim Hàn cậu nhỉ, mình đâu có tài tình gì, học hành cũng chẳng ra sao thì đi quen 1 cô gái như cậu sao được nhỉ. Để lấy lòng cậu, mình cũng cố kỉnh hết sức, vậy mà kết quả lại ngược như trông đợi của mình cậu à, làm cậu ghét mình thêm. Nhiều điều đàm tiếu về mình cũng nhiều thì cậu làm sao có trạng thái ưng ý mình cậu nhỉ. Để rồi khi nghe tin cậu đang vui vẻ bên ai đó, mọi thứ trong mình như sụp đổ cậu à, suốt ngày mình cứ đi hỏi lũ bạn có chuyện này không để rồi nhận được những tin nhắn trả lời không như mong đợi. Ngày nào mình cũng mở những bản nhạc buồn lên và nghe, nghe những dòng tâm can hợp tâm trạng của mình lắm cậu à. Cậu vui khi ở bên nó cậu nhỉ, à mà chắc hạnh phúc lắm hihi. Ước gì... Mình là nó cậu nhỉ? Mình được nắm bàn tay mà mình luôn nói là thô ráp của cậu dạo khắp phố, được dẫn cậu đi dạo mát những nơi đồng cân có 2 đứa cậu nhỉ, được hát tặng cậu 1 bài hát dầu biết mình hát dở lắm hihi. Cậu này, ước gì... Mình là nó, cậu nhỉ? Mình muốn được quan tâm cho cậu, muốn được biết cậu có thức đêm nhiều hay không và neo người giản là được dỗ ngon dỗ ngọt khi cậu hờn dỗi, cậu nhỉ? Nhưng... Không có đâu cậu nhỉ, mình ước quá xa vời rồi, có nhẽ chỉ là vì chưng mình mộng tưởng thôi, và thật sự mình chỉ ước được yêu cậu một ngày thôi, cậu à. Bởi bởi vì mình muốn biết bên cậu mình có cảm giác như thế nào thôi, mình muốn được nghe nhạc và thả vong linh vào gió rồi ngắm mây cùng cậu. Nếu như mình có 1 điều ước, mình sẽ ước có thêm 100 điều động ước nữa để được bên cậu dù tiền một ngày thôi, cậu à! Chắc cậu không đọc được truyện ngắn mà nhân dịp vật đích thị là cậu đâu, do cậu xem mình như một người xa lạ mà... 

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

truyen sex - Cái nết hại chết cái thân

Tôi là 1 cô gái nhỏ tuổi, phải nói rất rất nhỏ luôn mới là doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat chuyện!!! Tuy nhỏ nhưg tôi biết đủ thứ, từ face đến yahoo, chat với người lạ, zalo, zing, ola…!!! Tôi suốt ngày vùi đầu vô điện thoại, tôi đồng cân quan hoài đến ảo, ảo, ảo thôi!!! Mấy tuần trước, tôi tới trường, được con bạn nói là quen 1 anh đẹp trai trên face và học cùng trường học luôn!!! Tính tò mò và hám zai của tôi nổi dậy, tôi hỏi: 
_ Nick "ảnh" là j daz m? 
_ Nick là day la noi dung footer day la noi dung footer 
_ Hí hí, t có trò zui làm r!!! Nếu "ảnh" đẹp thiệt thì t kua 
_ Tôi m, ảnh bê đó con 
Tôi nghĩ suy một lúc rồi gật đầu đẩy nhỏ quay lên và trong đầu tôi đag có 1 trò quậy cực zui (chính bởi chưng trò này màk bi h tôi thân tàn ma dạo r nà)!!! 
Về nhà 
Mở đt lên, tôi add nick hắn ta rồi pm: 
Tên nè đọc đi( nick tôi khá sock thành ra muốn khoe xíu ạk): way 
2 tiếng squ, khi hắn onl thì pm trả lời tôi 
day la noi dung footer day la noi dung footer: Ai dọ?! 
Tên nè đọc đi: Dạ ở trường học nghe danh anh khá lâu thành ra định n.c thử 
Tên nè đọc đi: nghe ns a là 1 ngừi khá "đập chai" nhưng hơi bị…… 
day la noi dung footer day la noi dung footer: Ai, có quen ko? 
Tên nè đọc đi: Có bao giờ gặp đâu màk quen!!! Hí hí 
day la noi dung footer day la noi dung footer: m là đứa nào!!! T ko quen m? 
Tên nè đọc đi: Đã nói ko quen r màk 
Tên nè đọc đi: đã nói nghe danh tiếng a bay xa quá thành ra muốn n.c thôy (lúc đó tôi nào biết hắn là 1 tên lưu manh dầu hơi… bị bê thiệt) 
day la noi dung footer day la noi dung footer: m học lớp mấy con kia 
Tên nè đọc đi: dạ e học lớp … 
day la noi dung footer day la noi dung footer: m trông chừng t đó con tó!!! Tốt nhất m nên câm đi 
Tên nè đọc đi: t âu có ns j âu, t chỉ chat thôy màk!!! 
Sau câu đó thì hắn im thành thử tôi cũng chả có hứng để màk phá!!! Tưởng mọi chuyện tới đây kết thúc nhưng ai ngờ……… 
Tối thứ 2 
Reeng reeng 
Tôi: alo 
Đầu dây: alo, m hả Trinh 
Tôi: ờ, t đây 
Đầu dây: có phải hum bữa m phá nick ai màk trên face tên là day la noi dung footer day la noi dung footer hông dạ? 
Tôi: *nhìu mày* đúng gòi, sao m biết dạ? 
Đầu dây: ảnh đag đứng phương kế t rồi chửi m quá trời ơi nèk con 
Tôi: wtf? Kệ mịa nó đê!!! 
Đầu dây: ờ, ảnh cảnh báo m đó nha con 
Tútttttt 
Sau tiếng tút đó, mặt tôi hơi tái đi khi nghe câu "ảnh cảnh báo m đó nha con"!!! Thật sự doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat tôi vẫn ko nghĩ tới hắn ta lục xùng lên để tìm tôi có điều……… 
Thứ 3 
Tôi đi học như mọi rợ ngày, bước vào trường, tôi đag kiếm thằng bạn hôm qua gọi cho tôi thì thấy nó ngồi trước cửa lớp!!! Tôi bước lại keo kiết nó: 
_ Ê, tối qua m gọi t phải hông 
_ Ờ 
_ Cái thèng đó cảnh báo t vụ j? 
_ Ảnh nói đầu năm dô coi chừng bể đầu như chơi ák!!! 
Tôi thật sự đag sợ, hơi sợ, khá sợ nhưg tôi ráng im lặng không nhắc tới cả ngày!!! Nhưg đến chiều về 

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

truyen sex - anh được đấy, em không ngờ

Tác giả: Cỏ mây. 

Mình là một cô bé hết sức bình thường nhưng hơi quậy xíu thôi. Mình rất thích mưa nhưng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat giờ có lẽ mình sẽ ghét mưa vì hôm nay mới bị thằng người yêu chết tiệt bỏ sau 4 năm yêu nhau. Nó nghĩ mình sẽ chết vì thiếu nó hay sao mà câu cuối cùng đập vào mặt mình:" Kết thúc đi" rồi kèm theo cái điệu cười nhếch miệng mà mình ghét nhất. Hứ, mình sẽ làm cho thằng đó yêu mình lần nữa, đã yêu tôi một lần thì đừng có lén phén với con nào(chị ơi cố lên). 
Hôm nay, chính thức bắt đầu đem người yêu mình về. Có lẽ mọi người sẽ nói tôi ngu vì thằng đó bỏ thì thành thử yêu thằng khác nhưng tôi biết thằng đó rất đào hoa làm nhiều con gái chìm đắm trong tình yêu của hắn. Tôi là một trong số đó nhưng không giống như những người con gái đó là khóc và tuyệt thực vì bị đá. Mình sẽ dành lại hắn và không cho hắn làm hại người khác nữa. Mình đang làm việc tốt mà. Thôi, quay lại việc chính, hắn đang ngồi với người khác. Thằng chết tiệt, con đó đẹp hơn tôi có tí xíu( vâng rất tí xíu). Còn nắm tay nữa chứ và người đó không ai khác là em gái tôi. Tôi gọi điện cho em gái:" Gặp chị có việc nha". Lần này, hắn chết với tôi. 
Bây giờ, em gái đang ngồi trước mặt tôi:" Ân, người gặp em hồi nãy là ai". 
- Là bạn trai em đó chị. 
- Thằng đó vừa mới đá chị. 
- Chị nói gì, nó dám đùa bỡn tình yêu của chị. Thế em sẽ chia tay hắn. Em cần người thân hơn. 
- Chị sẽ nắm lại tình yêu của hắn, hợp tác với chị nha. 
Hai chị em tôi bắt tay nhau, cười nham hiểm. 15 giờ chiều, tôi đang làm lại tóc mình, hay nói cách khác là làm mới mình. Bước ra khỏi tiệm làm tóc, một hình tượng mới năng động và cá tính hơn khác với xưa là hiền và nhẹ nhàng. Đến địa điểm, của hắn hẹn hò với em gái. 
Gì thế này, hắn đang đứng trước mặt tui và đòi lấy tôi. Tôi muốn vào viện thay tim quá. Hôm qua, hắn doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat vừa nói tạm biệt tôi mà bữa nay lại cầm nhẫn, cùi xuống trước mặt tui, còn em gái thì đang cười nham nhở. 
- Anh chỉ nói kết thúc chơ mấy có nói chia tay đâu mà em phải lên kế hoạch cướp em về thế. 
- Sao hôm qua, anh cầm tay em ấy. 
- Em đang ghen à, chỉ là anh nhờ làm em coi thử em yêu anh thế nào thôi. 
- Bây giờ, em muốn đưa 2 người vào viện vì bị đánh bầm dập. 
- Anh xin lỗi mà, chúng ta kết thúc và bắt đầu cuộc hôn nhân nha. 
- Anh được đấy, em không ngờ. Nhưng thôi, em sẽ chấp nhận. 
Anh ôm lấy tôi, đặt lên môi một nụ hôn nồng thắm. Tôi bị anh gài bẫy rồi. 

truyen sex - Có con chim manh manh nó đậu cành chanh

Đừng nghĩ em ngu ngốc như thế. Tình yêu đối với em từng là vớ cả, nhưng hiện giờ, nó lại không đáng một xu. 



day la noi dung footer


Mình quen nhau tình thực cờ phải không anh. Và em doc truyen sex, truuyen heo, truyen dam moi nhat đã từng nghĩ đó là do duyên phận. Ấy là buổi nhập học ở trường. Anh đã đồng cân đường cho em đi đến khu vực làm thủ tục. Giọng nói của anh, cử tiền của anh, sao mà làm em yên bụng đến thế. Một buổi sáng thu trong trẻo sau cơn mưa dài suốt đêm hôm trước. Mọi thứ đều đến với em tuyệt vời vời như vậy đấy.


Em hát không hay anh nhỉ. Nhưng hát lại trở thành một thứ đam mê. Và cũng vì niềm dam mộng ấy, em gặp lại anh. Câu lạc bộ ghita của trường...


Anh là trưởng câu lạc bộ. Ừ thì anh đẹp trai, ừ thì cũng hát hay nữa, và anh là một tay đàn rất cừ. Thật là may mắn khi chúng mình cùng có chung sở thích.
Mình đã từng chuyện trò với nhau rất lâu. Em vẫn nhớ mà. Đó là một tối đông mưa phùn và cũng là buổi đâm hoạt thường nhật của clb. Em đã cố tình nán lại để đợi anh, mong được nói câu tạm biệt với anh thôi. Nhưng anh đã cố kỉnh tình nói chuyện thật lâu với em đấy nhé. Em đã hỏi anh rằng em hát không hay phải không. Anh cười, làm ấm áp tim em hơn cả ngàn lần chiếc áo đang mặc trên người. Em hát hay đấy chứ, có vong linh lắm- anh đã nói như vậy đấy. Cứ như là một câu yên ủi ấy, nhưng em vẫn tin rằng đó là sự thật, và đã vui biết bao.


Sau lần trò chuyện ấy, mình dần thân với nhau hơn. Anh hỏi em nhiều điều và cũng kể cho em nghe nhiều thứ về anh. Anh thích ca hát, thích đàn, đó là niềm dam mê, nhưng không phải là vớ cả. Anh cũng thích trạng thái thao lắm, bởi chưng anh cao đến thế cơ mà. À mà dường như em chưa bao giờ kể với anh những điều này, về cảm giác an toàn, cảm giác như được bảo vệ, chở che khi đi tiêu anh, nhảy lên chiếc bóng cao cao của anh. Chiếc bóng ấy như ôm trọn lấy em, như vẫn đủ sức che chắn cho em khỏi man di giông bão trong cuộc đời. Ôi, em lại vậy rồi, vẫn thầm yêu anh như thế...


Cuối cùng thì hạnh phúc cũng đến- Là ngày anh nói yêu em, là ngày trái tim em đã thực sự không còn là của em nữa. Anh đã tàn ác cướp nó đi như thế đấy, bởi vì vậy anh sẽ gìn giữ nó thật cẩn thận. Phải, anh đã hứa như vậy.


Mình yêu nhau được hơn một năm. Em đã là cô sinh viên năm hai, còn anh cũng đã bước sang dăm ba của thế cục đâm viên bốn năm. Anh đã làm cho em quá nhiều điều. Anh nhớ cả ngày mình yêu nhau một tháng, một năm. Anh trao tặng em những món quà bất ngờ. Anh hát cho em nghe, những bài doc truyen sex, truuyen heo, truyen dam moi nhat hát anh tự sáng tác. Anh nói lời bài hát cũng là những gì anh cảm nhận được từ ái tình của chúng mình, cũng là điều động mà anh muốn nói với em. Em đã khóc đấy. Sẽ cảm thấy ra sao ơi một cô gái khi đi đường có một chàng trai cứ khăng khăng bắt cô ấy phải đi phía trong, dù rằng cô gái ấy có huých vai trêu anh ngốc nghếch như thế nào, anh vẫn đồng cân cười, ấm áp như thế, hạnh phúc như thế...


Anh là người sống tình cảm và em luôn luôn cảm thấy may mắn vì chưng điều động đó. Và rồi chúng mình đã quyết định sẽ gắn bó với nhau suốt hai thế cục ngắn ngủi này vào cái đêm định số phận ấy. Em đã trao bít tất cả cho anh. Không hối tiếc. Không tính chất toan. Không giữ lại. Cũng sợ hãi lắm đấy chứ, nhưng không sao. Tình yêu của chúng mình lớn lao đến thế cơ mà, và sau đêm ấy, em tưởng như nó là vĩnh cửu trên đời.


Anh nói chúng ta hãy sống chung. Dẫu sao thì em và anh cũng yêu nhau đến thế và nhất mực là sẽ có một cái kết thật đẹp, vậy thì chuyện ấy cũng chỉ là sớm hay muộn ôi thôi mà. Và em đã đồng ý, sống chung với anh trong một căn phòng cho thuê 14m2 nằm cách khá xa trường. Cuộc sống như một người vợ trẻ đã bắt đầu khi em 23.


Thật là may mắn,anh vẫn như thế, vẫn ngọt ngào, quan tâm, dịu dàng và âm cần. Để tránh bị man di người để ý, em xin rút khỏi clb. Vậy là trong tuần lại có hai ngày em phải ngồi một mình ở nhà, xem phim một mình, nghe nhạc một mình, đọc truyện một mình và chờ anh trở về sau buổi đâm ra hoạt clb. Nhưng không sao, anh nói sẽ đền cho em. Bởi thế những lúc rảnh rỗi, người ta vẫn nghe thấy tiếng đàn ghi ta trong trẻo vút lên cùng một giọng ca, như anh vẫn nói, hay và rất có hồn. Nghệ sĩ quá đi thôi!


Anh đã rất cẩn thận, do vậy chúng ta vẫn sống cuộc sống vợ chồng an toàn. Em rất biết ơn anh bởi chưng điều đó. Cuộc thế hệ em khi ấy dường như đồng cân tồn tại vì anh. Bạn bè thân là điều động em đã quên tìm kiếm. Mọi thứ đều liên quan đến anh. Nhưng em bất chấp vớ cả, em cam tâm, bởi em yêu anh.


Dạo ấy anh hay thẫn thờ, chẳng chịu nhẫn nại lắng nghe những lời mà em nói như mọi rợ lần. Anh hay cáu gắt, hay vội vàng. Em thì không thích điều động đó chút nào đâu. Cũng chính bởi vì tính chất cách điềm đạm, luôn luôn ôn hòa và nhẫn nại của anh mà em đã yêu anh đấy chứ. Anh đi làm thêm. Anh hát cho một quán bar, ở cách xa khu mình ở lắm, nhưng thu nhập khá và anh thì lại có thêm dịp để theo đuổi niềm cua đồng nằm mộng của mình. Vậy cũng là tuyệt rồi anh nhỉ.


Anh đi làm. Có lẽ đó cũng là lý do làm anh thay đổi nhiều như thế. Em đã cho rằng như vậy và có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được căn nguyên thực sự đâu nếu như cô ấy không đến tìm em. Sẽ là một ngày thật toàn hảo giả dụ không có cuộc gặp mặt lạ thường ấy. Sinh nhật lần thứ 22 của anh. Em đã chuẩn bị rất chu đáo, nấu một bữa cơm thật thịnh soạn, chiếc bánh trông cũng thật đặc biệt. Còn gì nữa nào... Em đã hình dung đến cảnh anh sẽ xúc động lắm, sẽ ôm em thật chặt, sẽ nói xin khuyết điểm vì những chuyện gần đây, và em sẽ nói không sao đâu mà. Cứ như thế dưới ánh nến lung linh. Một cái kết quá đẹp cho một chuyện tình đúng không anh?


Nhưng mọi rợ thứ tan vỡ. Nói sao nhỉ? Nó như là sóng biển tan ra, giống như chiếc ly thủy tinh vỡ choang trên sàn nhà vậy. Em đã được nghe câu chuyện về một cô gái từng đi hát ở bar từ năm 17, đã trải qua không biết bao lăm cuộc dã tình. Có lẽ em sẽ coi thường cô ấy mất. Nhưng anh thì chẳng đâu vào đâu nhỉ, vì anh đã yêu cô ấy mất rồi. Một sự đồng cảm chăng? Có lẽ chính thị cuộc sống thực sự sau những ánh đèn nhấp nhoáng nơi vũ trường, chính thứ nhạc cảm rung lên đã cướp trái tim anh đi khỏi em và giấu trọn vào trái tim nơi người ấy.


Lời xin lỗi là món quà cuối cùng anh dành cho em. Em đã từng nói anh đừng bao giờ rời xa em, nhưng có lẽ anh chẳng thể thực hành được điều ấy nữa, vì chưng không tiền anh mà đích thị em, em cũng sẽ đi. Nhưng là đi đâu? Em đã hỏi rất nhiều lần như thế. Tự hỏi mình thôi, bởi chưng ở đây em đâu còn thân thiết với ai ngoài anh . Đúng là ngu ngốc quá, tồi phụ bạc quá, dằn vặt quá, đáng tiếc, đáng tiếc quá. Thời gian có thể nhường em một lần mà quay trở lại không? Nếu được, em nguyện đánh đổi vớ cả. Cuộc thế hệ em đột nhiên trở nên một đường ziczac và hai người đang đứng ở ngay điểm gấp khúc ấy đấy. Hai người chắc sẽ hạnh phúc lắm giả dụ không có em đúng không? Em đã nghĩ sẽ đi đến một nơi thật xa, nơi em không còn cùng chung sống dưới một bầu trời, không phải hít thở chung một bầu không khí để cùng tồn tại với hai người nữa. Nhưng nơi đó có tồn tại không? Có chứ, kiên cố lắm, do tiền cần bước thêm một bước nữa thôi là em có thể làm được điều động đó rồi.


Đi lặng lẽ như thế thì thật là dại dột. Em đã muốn một sự công bằng. Em mà như thế thì chắc anh cũng sẽ day dứt lắm ấy nhỉ, vì anh biết em yêu anh nhiều nhường nào mà. Nhưng sao có trạng thái chứ. Còn mẹ, mẹ em thì sao? Em muốn một sự công bằng, nhưng ai sẽ công bình với mẹ khi em ra đi. Hay là về gặp mẹ? Em sao có thể.


Đừng nghĩ em ngu ngốc như thế. Tình yêu đối với em từng là bít tất cả, nhưng hiện giờ, nó lại không đáng một xu. Em đã đi. Không phải về nhà. Em thực sự không dám đối mặt với mẹ sau tất cả. Điều đó cần có thời gian. Và em đã tự tạo cho mình một quãng thời gian khá dài, cũng tình cờ ôi thôi - đăng bạ đi tình nguyện. Em sẽ lên vùng cao, ở tít trên kia cơ. Và em sẽ được làm cô giáo, sẽ dạy chữ cho bọn trẻ, chúng sẽ biết đọc, biết viết và em sẽ đồng cân cho chúng rằng cuộc sống này có rất nhiều thứ đáng để trân trọng, và chắc hẳn là chúng sẽ mến yêu em lắm. Có lẽ khi ấy, vậy là đủ.


Cùng đi là rất nhiều người. Chuyến xe chở những con người lên vùng cao làm tình nguyện cũng là chở theo biết bao niềm tâm sự. Có anh thanh niên trầm tư suốt cả quãng đường, có cô bạn trẻ cứ nhí nha nhí nhảnh, véo von mãi không thôi, có chị đứng tuổi, nét mặt có chút thờ ơ, nhưng lại thấy như là nhẹ lòng... Quãng đường quả là dài, hơn những gì mà em đã tưởng tượng. Dừng xe nghỉ dẫn giải lao, ai nấy như đều ủng hộ lắm. Cũng mệt mà. Lại tiếng nói trong trẻo ấy:


- Ôi, nhìn đằng kia kìa, nhiều chim quá. Dễ thương xót ghê! Chúng cứ như những cặp bắt bồ vậy.


Tiếng một anh thanh niên, có nhẽ là một nhà sinh đấu vật học chăng:


- Đó là chim manh manh.


- Chim manh manh? – cái tên nghe kì cọ lạ quá nhỉ.


- Đúng vậy – nhà hoá vật học tớp lại – không chỉ lạ ở cái tên thôi đâu, loài chim ấy còn lạ ở chỗ, khi sống tự bởi vì ngoài thiên nhiên, chúng là "một cặp vợ chồng", hoàn toàn chung thủy, nhưng khi đem nhốt vào lồng, chúng không còn chung thủy với nhau nữa.


Một tiếng "à". Anh thanh niên trầm ngâm suốt dọc đường dường như chú ý hơn đến câu chuyện của hai người bạn đồng hành . Em cũng chột dạ, bởi chưng chẳng phải như thế thì giống anh và em quá hay sao.


- Có lẽ là bởi vì chúng yêu nhau chưa đủ mà thôi. Chúng muốn tìm đến một tình yêu mới chăng, tình yêu đích thật ấy?


Tình yêu mục tiêu thực? Sao em lại như lạ lẫm với điều động này đến vậy? Bật cười do chút suy nghĩ ngờ nghệch của cô bạn, cũng có lẽ là cái cười cho một câu đáp thỏa đáng với bao doc truyen sex, truuyen heo, truyen dam moi nhat thắc mắc mà em từng không tài nào hiểu nổi. Chỉ neo người giản là vậy? Sao lòng em thấy nhẹ thế. Em có dám vứt bỏ mọi đau buồn vào quá khứ ? Tại sao không? Em có thời gian, em có tất cả, em can đảm lắm mà. Mọi việc còn ở phía trước kia. Chuyến hành trình lại tiếp tục. Em bước lên xe, thanh thoả nói khẽ "em đi đây!".


...Trái đất này có đến hơn 7 tỷ người, mỗi người lại có một cách suy nghĩ khác nhau. Họ có trạng thái không được quyết định ai là người sẽ đi qua cuộc đời mình, nhưng được phép lựa chọn người cùng bước đi trên một con đường. Ấy là người sẽ gật đầu khi ta hỏi - "Rồi sẽ qua hết, phải không?".


An 

truyen sex - một mùa lề đường của cô bé mất gốc


Năm nay thời tiết thất thường, thoạt đầu vỉa hè trời đã trở doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat nóng hầm hập suốt ngày. Grenoble nằm giữa những ngọn núi cho nên mùa đông cực lạnh và mùa lề đường thì phỏng da. Hà một mình vắt cái khăn tắm trên vai đi bộ đến hồ bơi. Tóc nó thắt thành hai bím làm khuôn mặt mười sáu nhìn như trẻ nít Tây mười tuổi.

 

Vóc dáng trẻ thơ dại nhưng bầu bạn ít ai biết Hà là đứa khổ thân tâm. Ba Hà vừa la mắng nó do tội nghiệp nói tiếng Việt sai be bét và lầm lì không chịu chuyện trò với bà nội. Hà không hiểu tại sao ba nó nổi giận khi nó trả lời: "Con vừa giặt tay cho bà xong”. Ba cho nó là đồ mất gốc.


Hồ bơi đông đặc người. Lớp đang vẫy vùng trong làn nước mát, lớp nằm xếp cá mòi trên bờ phơi nắng để có làn da nâu. Hà leo lên cầu nhún, nó dậm chân lấy đà cho cú rơi tự bởi chưng vào lòng nước xanh lơ. 

Lúc nghe tiếng "chủm”, Hà nằm mơ hồ mình vừa đè lên đánh vật gì đó. Một anh chàng trồi lên ho sặc sụa. Hà biết mình suýt gây ra "án mạng” thành thử búng chân trườn xuống nước mất dạng. Nhưng đã trễ, nạn nhân tắt nghỉ hụt kịp nhìn thấy hai bím tóc màu đen nổi bật.

 

Sáng hôm sau Hà lại một mình vắt khăn trên vai đến hồ bơi. Bạn bè nó theo gia đình xuống miền Nam tắm biển hay du lịch nước ngoài hết cả. Con nhỏ Natalie đi Việt Nam. Nó hứa khi nào về sẽ đem cho cô bạn gốc Việt chưa một lần đặt chân lên dải đất này thật nhiều quà của xứ sở nhiệt đới.

 

Tụi bạn Tây rất yêu mến Hà bởi chưng nó sống động, học giỏi và thích thể thao. Tụi nó đặc biệt kết cái tên ngộ nghĩnh của Hà. Tên nó tức là dòng sông nhưng khi phát âm theo tiếng Pháp tụi Tây không đọc chữ "H”. Nhỏ Natalie nói: "Mỗi lần tao gọi mày từ xa, người ta tưởng ai đánh tao đau lắm bởi vì cứ là kéo dài "A! A! A!”. Bản thân Hà mỗi khi có kẻ nào la "A!”, theo phản xạ nó quay lại bởi vì tưởng có người gọi.

 

Đi học vui như thế nhưng về đến nhà Hà là một người ít nói, lơ đễnh và ngơ ngác. Ba nó không biết tiếng Pháp ngoài mấy câu chào xã giao. Mẹ nó thì biết đếm để xài đồng cân nhưng khi coi truyền hình thì chỉ đoán già đoán non. Lúc Hà còn nhỏ, mỗi lần cần làm giấy má ba mẹ nó phải chạy vạy nhờ những bác Việt Kiều có học. Mấy năm nay đến phiên Hà phải giúp lại những người Việt sống không hòa nhập được vào tầng lớp bên này.

 

Tuy ngầm hãnh diện về tiếng Pháp của Hà nhưng ba mẹ nó thường xuyên hổ ngươi về tiếng Việt của nó. Tình hình trở thành ra găng khi bà nội từ Việt Nam sang sáu tháng nay. Bà thủ thỉ đủ chuyện với Hà mà nó cứ tĩnh lặng vô cảm khiến bà giận, bệnh tim tái phát. Hà thấy ngột ngạt thành ra tìm tối đa danh thiếp lý bởi để được ở bên ngoài.

 

Nước mát làm cho Hà dễ chịu, nó lại vừa bị ba la tội lầm lì và không thân thiện với bà nội. Hà bơi hùng hục mấy vòng hồ mới dừng lại nghỉ

 

"Cô bơi giỏi quá”. Một giọng nói vang lên sau lưng làm Hà giật mình. Anh chàng người Châu Á, chất giọng còn lơ lớ của người không đâm ra ở đây. Không hiểu sao Hà lại không thích những ai mắt đen, da vàng, mũi tẹt nhưdoc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat  nó. Natalie gọi đó là một tự ti trong tiềm thức, khó dẫn giải thích được. Hà lịch sự nói "cảm ơn” rồi búng chân lao vút đi.

 

Nhưng hôm sau rồi hôm sau nữa, suốt một tuần lễ, ngày nào đi bơi nó cũng bị gã trai Châu Á bám theo mon men làm quen. Nó dừng lại ở chừng độ chào hỏi rồi vội vã lặn biệt tích xuống lòng hồ sâu. Anh chàng đó bơi không siêu nên nên hay đứng xớ rớ chỗ nước cạn cùng đám trẻ em lau nhau. Anh ta phô thân hình không được cường tráng của người ít đánh vật động. Hà cười thầm: "Đến đây để tắm chứ bơi cái gì!”.

 

day la noi dung footer

 

Bà nội thèm trái cây Việt Nam cho nên sai Hà ra siêu thị đầu phố mua ít loại. Bà dặn: "Nếu sầu riêng không quá mắc mua cho nội một trái”. Hà nhăn mặt như đã nghe cái mùi khó chịu đó. Lần nào bà nội ăn nó cũng trốn vào toilette. Mỗi lần như vậy ba nó lại bực mình và gia đình lại xào xáo. Hà xác nhận đó là một mùi đặc biệt, người thì thấy thơm lừng, kẻ bịt mũi buồn nôn. Còn frômage camembert Hà thích lại làm cả nhà nó lợm giọng chê là mùi… thi hài chết. Ba nó cấm chỉ không cho tha về nhà bất kỳ loại frômage nào trừ "con bò cười”.

 

Hà thấy mình luôn bị chèn ép. Hà đến quầy trái cây nhiệt đới, sầu riêng đang khuyến mại nhưng chắc chỉ nên mua thanh long thôi…

 

- Chào cô!

 

Hà ngơ ngác nhìn một anh chàng tóc đen trông quen quen. Nó đưa tay đẩy gọng kính suy nghĩ.

 

- Cô không nhớ tôi sao? – Anh thanh niên nhỏ nhẹ – Ngày nào ở hồ bơi chúng mình cũng gặp nhau.

 

- À! – Hà la lên bất thần – Thì ra là anh mấy bữa trước anh không mặc xống áo cho nên hôm nay nhìn khác quá!

 

Mấy người mua đầu hàng đang đứng trong bán kính mười mét đều quay nhìn tò mò kẻ "mấy bữa trước không mặc áo quần gì”. Hà biết mình "hố”, anh chàng đỏ mặt lụng bụng không thành thử lời. Hà vơ vội vài trái thanh long rồi nhanh chân chuồn ra quầy thu ngân. Giá đang ở hồ bơi nó đã tầm tầm hình vào làn nước. Lần này anh chàng có vẻ kiên tâm làm quen cho nên đón đường nó trước cửa siêu thị.

 

- Cô người gốc nước nào vậy?

 

- Anh hỏi chi?

 

- Cùng là người Châu Á, tôi hy vọng chúng ta đồng hương. Tôi đến từ Việt Nam từ mùa thu năm ngoái để du học…


- Tôi quốc viên tịch Pháp, nhưng ba mẹ tôi người Việt!

 

Hà thấy rõ nét mặt vui mừng của anh đâm viên. Anh ta gần như đã nhảy lên vì không thất vọng. Trông anh thành thật đến khổ nghiệp.

 

- Chúng ta trò chuyện với nhau bằng tiếng Việt nhé! – Vừa yêu cầu anh liền thực hành ngay – Anh thèm nói tiếng mẹ đẻ quá!

 

Hà vẫn sử dụng tiếng Pháp, đối với nó đây mới là tiếng mẹ đẻ, nó cho anh hoá viên biết mình hoá ra ở đây thành thử không có khả năng trao đổi với anh bằng tiếng Việt nhưng nếu anh muốn nó sẽ giới thiệu… bà nội nó cho anh.

 

- Được! Nhà gần đây không? – Vẫn nói tiếng Việt với Hà, anh hoá viên hồ hởi – Anh tên Hải. Em tên gì? Có tên Việt không?

 

Hà dẫn Hải về phó thác cho bà nội. Hai người nhớ tiếng Việt cùng nhau nói không hết chuyện. Mẹ Hà đi làm phụ bếp ở nhà hàng về đem theo mấy món đồ xào ế bà chủ cho. Anh Hải được mời ở lại ăn cơm. Anh ăn cật sức làm Hà nấu thêm cơm cho ba nó khuya đi làm ca về. Bà nội chấp thuận nghe anh kể từ tám tháng nay tiền lo học bù đầu làm luận án thạc sĩ thành ra không có thì giờ để giao tế với ai. Thèm món ăn Việt Nam, nhớ tiếng Việt và muốn tìm Việt kiều làm quen nhưng chưa có dịp.

 

Đến mười giờ, ba Hà đi làm về mà Hải vẫn chưa chịu từ giã. Mới nhìn qua mà ba Hà có cảm tình với anh đâm viên cao học ngay. Ba nói có một yêu cầu làm Hà rụng rời:

 

- Ngay ngày mai cháu đến dạy tiếng Việt cho con nhỏ này. Cháu vừa biết tiếng Pháp vừa rành tiếng Việt dạy nó sẽ dễ. Sẵn ký túc xá lề đường đóng cửa để sửa chữa cháu cứ đến nhà bác ở, khỏi thuê chỗ khác làm chi mắc công!

 


day la noi dung footer

 

Buổi học đầu tiên làm Hà lo sợ. Không phải nó ngán ông thầy từ trên trời đất ơi rơi xuống mà sợ ba nó làm to chuyện nếu nó học không tốt.

 

- Em phải chịu khó nói tiếng Việt – anh Hải mào đầu. Anh biết em hiểu hết nhưng ngại nói bởi chưng sợ sai.

 

Hà bực bội đưa tay sửa gọng kính. Và như thói quen, những lúc thế này tự dưng nó… buồn tiểu. Hà đứng dậy dợm bước.

 

- Em đi đâu?

 

- Tôi muốn đi toilette – Hà cương quyết nói bằng tiếng Pháp.

 

- Nói tiếng Việt xem nào! Nếu không tôi không cho đi.

 

- Con muốn đi đái!

 

Ông thầy bật cười ngặt nghẹo làm Hà ngơ ngác nhưng nhịn không nổi. Nó vụt chạy đi. Lúc trở vào phòng học vẫn thấy thầy ôm bụng cười khùng khục.

 

- Tại sao anh cười! – Hà khó chịu hỏi văn bằng tiếng Pháp – Lần nào tôi nói tiếng Việt cũng có người cười huyễn hoặc tức giận.

 

- Sao em lại xưng "con” với anh? Lại còn nói "đi đái”, nghe không hợp với một cô bé đeo kính cận sáng láng.

 

Bà nội ở phòng bên nghe ồn ã bèn sang áp điệu quyết. Thầy vỡ lẽ, thế ra Hà tiền hay gặp người Việt lớn tuổi nên có nếp xưng "con”, với tụi trẻ đồng trang lứa nó sử dụng tiếng Pháp chuyện trò với nhau cho nhanh. Còn từ "đi đái”, quả tình hồi bé thỉnh thoảng ba vẫn gọi nó dậy "đi đái” mà!

 

Thầy biết dạy thế này gay go rất nhiều lần làm gia sư ở Việt Nam. Phải đổi phương pháp, không nên nóng vội, tốt nhất cho nên thân thiệt với gia tộc trò "mất gốc” đã.

 

Thế là anh nói tiếng Pháp với Hà, đề nghị nó hãy tâm sự về mình để hai người thông hiểu nhau phần nào. Biết nó cũng thật sự muốn giỏi tiếng Việt để làm vui lòng cả nhà nhưng ba nó tánh cộc cằn chỉ thích lớn tiếng mỗi khi nó nói sai, anh Hải tội nghiệp cầm tay nó an ủi. Anh nói mình cảm thông cho điều kiện những đứa trẻ bị hai nền văn hóa giằng xé như Hà. Anh sẽ hết dạ giúp nó, miễn sao nó coi anh như một người bạn tốt. Những ngày hôm sau tình hình khả quan hơn, học trò đã chịu mở miệng nói chút chút. Nghe Hà ngọng nghịu, giọng lơ lớ, mặt hồi hộp sợ sai thầy vừa nén cười vừa cay mắt. Nhưng khi hai anh em vừa ra khỏi nhà để đến hồ bơi Hà trở nên tự tín và nói tiếng Pháp không cần xin phép. Anh Hải có vẻ thất vọng, hoá ra học trò sợ phụ huynh hơn là thầy. Hà cười, hù dọa anh bằng tiếng Việt "ba rọi” của mình:

 

- "Toa” mà nói lại với ba con, con sẽ đè "toa” xuống đáy hồ đến lúc có những hột nước đi lên cho "toa” chết luôn!

 

- Em chứ không phải con, bong bóng nổi lên chứ không phải hột nước đi lên! Gọi văn bằng "anh” chứ không được "toa”…

 

Học trò không thèm nghe, nó đã búng chân lao vút đi trong làn nước mát để thầy đứng xớ rớ chỗ cạn với đám trẻ thơ ồn ào.

 

Thấy lố lỉnh với cô em Việt kiều, anh chàng lần lần vịn thành hồ tiến ra chỗ sâu. Một lực kéo ngạc nhiên làm hai "ống sậy” của gia sư nhấc bổng lên. Uống lưng bụng nước chàng đâm ra viên dở trạng thái thao được Hà kéo vào.

 

- Em định sát hại tôi để khỏi phải học tiếng Việt nữa phải không? – Nạn nhân tức giận ho sặc sụa – Lần trước tiên gặp em đã từ trên cầu phi thân đè tôi xuống đáy cầu một lần rồi.

 

 

day la noi dung footer

 

Ngày mai ba Hà tài xế đưa anh Hải ra trường bay Lyon. Anh hứa vài năm sau lại sang để làm luận án tiến sĩ. Khi đó chắc Hà đã nói tiếng Việt rất giỏi và không cần gia sư nữa. Hà biết anh nói thế để khuyến khích chứ nó còn trật nhiều lắm. Mới hồi hôm qua ôi thôi khi bà nội kể chuyện những tên tội phạm mua chuộc cảnh sát, nó thắc mắc: "Sao tụi nó phải mua con chuột của cảnh trung thành làm gì?”.

 

Ba Hà dạo này bớt cục tính, ông nghe lời anh Hải chịu khó học tiếng Pháp. Bởi thật bất công khi trách con gái mất gốc trong khi bản thân mình không hòa nhập được vào xã hội mới sau gần hai năm sinh sống.

 

Đang ăn tiệc tiễn anh Hải về Việt Nam, mẹ Hà làm bể cái chén gây tiếng động trong nhà bếp, nó vào phòng ăn kể với cả nhà: "Cái chén té từ trên bàn xuống” làm thầy xấu hổ đỏ mặt.

 

Anh kéo nó ra sân sau trao một món quà nhỏ. Con gấu mập ù ôm trái tim đỏ thật dễ thương.

 

- Đây là tim của anh, tấm lòng của một người anh dành cho đứa em mình – Anh Hải lí nhí.

 

Hà thắc mắc sao con trai Việt Nam thích ngụy trang tình cảm dưới lốt anh em làm gì…

 

- Nhớ đừng có phát âm sai chữ tim thành…

 

- Biết rồi – Hà đỏ mặt nhớ lần nó kể bà nội bị bệnh "đau chim” làm anh Hải há hốc nhìn nó kinh ngạc. Sau khi cả hai hiểu ra, bật cười đau bụng, đến phiên bà nổi nóng hai ngày.

 

- Sáng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat mai em đi học lại, con Natalie phone nói đem từ Việt Nam qua cho em một cái nón lá…

 

Đêm trở lạnh, những cơn gió mùa thu đã đến đem những chiếc lá vàng trước hết lìa cành. Hà nói giọng tiếc nuối một câu tiếng Việt văn chương đến mức làm thầy phải giật mình: "Mùa hè đáng nhớ đã trôi qua…”.

 



Dương Thụy


Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

truyen sex - bất cẩn đánh rơi hạnh phúc

Hạnh phúc đánh rơi 

Linh đang ngồi trên thềm bật thang gác , nó vẩn ngồi đó , nướt mắt nó cứ rơi  truyen heo, truyen dam moi nhat doc truyen sex ,ước nhòe phôn . Nó đang cố kỉnh bấm mệnh của hoàng , nhưng ko trạng thái . có nhẽ do mắt nó đã nhòe , đã quần thâm sau nhiều đêm khóc thầm .và củng có lẽ nó đang muốn níu giữ 1 điều j đó mà nó củng ko biết..... 
Nó nỗ lực dụi mắt , nỗ lực bấm từng số phận dt cuối cùng...... 
Và ....... 
Từng hồi chuông nhạc chờ ở đầu giây bên kia vang lên. Đó là bài nhạc quen thuộc (hạnh phúc khi ở bên em ) mà lúc trước nó trao tặng cho hoàng ...... nước mắt nó càng rơi nhiều thêm.....nó đang cố kìm giữ tiếng nấc , gượng cười , để trò chuyện với hoàng . 
Rồi đầu dính dấp bên kia củng trả lời .cắt ngang sự yên tĩnh , mà chĩ có tiếng khóc của nó trong căn phòng tối tăm.... 

Alo , em yêu à gọi anh có j ko ? 

Nó ngắc ngứ đáp : 

Em , em có chuyện muốn nói với anh . 

Hoàng vẩn bình phẩm thản , bởi chưng nó nghỉ linh nhớ nó thành ra gọi vậy thôi . 

Ờ rồi ok , có j em cứ nói đi anh nghe nè . Nhớ a hay là sao zậy ? 
Ngày mai em đi mỷ để định cư ở bên đó rồi . Cho thành ra mình chia tay đi anh . 

Khi nghe dứt câu từ biệt , nó nỗ lực chấn tĩnh mình bằng những lời ngụy biện . đó tiền là lời nó đùa của linh mà .... 

Cái j , em nói cái j zậy ? Anh ko thích đùa đâu nha . Em bị khùng ha ? 

Đến lúc này thì linh đã ko cầm đc nước mắt .. nó vừa khóc vừa nói : 

Em xin lỗi điều đó là sự thực mà . mình chia tay nha , hảy đi tìm 1 người khác và quên em đi . Em xin lỗi anh nhiều lắm ... 

Lúc này thì hoàng đã bừng tĩnh nó đang cố hỏi rõ lý do , nó với linh yêu nhau hạnh phúc mà vì sao chứ , vì sao ? Trong đầu nó lúc này đang lóe lên hàng phục nghìn câu hỏi : 

Khoan đã ....! mà em hảy nói lý bởi vì với a là vì sao em đi , tụi mình yêu nhau hạnh phúc mà . Hay là a làm j cho em buồn hả ... 

Anh đừng nói nữa , ngày mai anh rãnh , ra sân bay tân sơn nhất tiễn em đi . Em chĩ muốn gặp a 1 lần cuối thôi đc ko anh ? 

Vừa nghe dt xong , hoàng buông tay làm rơi dt xuống đất . ...nó thẩn thờ bước đi trên con đường đang rộn rịch người tương hỗ . Nó h đây như một người vô vong hồn .. . 
....Rồi nó chìm trong men say 
Ko biết chừng nào là ngày đâu là đêm... 
6 h sáng chuông đồng hồ reo vang , inh ỏi cả 1căn phòng bé nhỏ 
Nó đột nhiên vùng dậy , vì chưng nó nhớ ra 1 điều j đó . nó chạy thật nhanh xuống phòngtruyen heo, truyen dam moi nhat doc truyen sex  tắm ...! đánh răng , rửa mặt . Nó mặt vội 1 bộ đồ , mà linh mua tặng nó . 
Nó phóng chiết xe (wave s) bố truyền con nối ra xân phăng ..... 
Nó đưa mắt nhình xung quanh , rồi nó củng tìm thấy người cần tìm. 
Linh đã đợi ở đó từ rất lâu nó bắt chuyến bay 8 h vì chưng nó biết hoàng sẽ dậy muộn..... 
Anh khóc à 
Đâu có 
Con trai sao mà lại khóc vậy ? 
Em đi rồi a cố gắng sống tốt nha ... 
Ờ anh biết rồi 
Anh đừng buồn nữa , hảy đi tìm 1 người con gái yêu anh thật lòng ấy và quên em đi ..... 
chúc em hạnh phúc 
Em đi đi kẻo trể chuyến bay..... 

Nó gắng gượng cười để linh ko biết là nó đang rất đau khổ 
Nó quay lưng đi , nó vẫn muốn nói với linh nhiều , nhiều lắm . nhưng cổ họng nó đã nghẹ ứ đọng , ko cất lên thành lời . 
Nó muốn chạy lại ôm linh 1 lần cuối thôi , rồi nó sẽ buông tay . 
Nhưng : nó sợ , sợ ko đủ dủng khí để buông tay . Nó quay lưng đi ko dám nhìn lại , mặc cho linh vẩn đứng ở đó , mặc cho những lý vì chưng mà nó chưa đc biết .... 
Nó cố gắng dặn lòng mình sẽ quên đc linh , quên đi cô bé ngốc ngày xưa . ko còn những chiều đón đưa , ko còn 1 cô bé nũng nịu đòi mua quà , ko còn những tn chúc ngủ ngon hằng đêm . .. 
Những ngày sau đó : 
Người nó tiều tụy đi nhiều , hốc hác ko khác j một gã nghiện .......... 
3 năm sau 
h nó đã làm cho 1 quầy bán xăng , nó đã quên đc cô bé ngốc ngày xưa . Nhưng cái ngày định số phận ấy lại đến..... 
Trong 1 buổi chiều mưa tầm tả nó đang trên đường về nhà thì nó vô tình đụng phải 1 cô gái ....... 
Cô bị khùng ha mắt mủi để đâu vậy ? 
Tại anh đó , ai kêu anh chạy nhanh làm gì , h chân tôi ko biết bị làm sao rồi đây này a phải chịu trách nhiệm ... 
Ơ cái cô này tại cô đi sai đường trước , vì sao lại bắt tôi phải chịu chứ xe tôi củng hư vậy ai đền cho tôi ? 
Hừ ...! ko biết , nếu anh ko bồi thường chỉ thuốc men cho tôi thì tôi gọi công an đến áp điệu quyết ... 
Thôi đc rồi lên xe tôi chở cô đến bệnh viện xem sao ? 
Nó chở cô gái lạ ấy đến bệnh viện trong lòng vẩn đang hậm hực vì cô gái ấy quá ngang ngạnh .... 
Nè anh bác sỉ bảo chân tôi trong thời gian đăng bột , ko nên đi lại nhiều để cái chân nhanh lành . Từ nay mổi sáng anh phải tới đón tôi đi học và chiều lại chở về , cho tới khi cái chân tôi khỏi hẳn thì thôi . 
Nói xong nó liền chụp lấy sợi dây dưa trên cổ Hoàng ... 
- Cô làm gì vậy ? Cái đó rất quan trọng đối với tôi 
Ko biết nó quan yếu ntn , tôi sẽ giữ nó khi nào chân tôi lành tôi sẽ trả cho anh. 
- Cô , cô 
- Cô cô cái quái j ? Tôi nhỏ tuổi hơn anh mà . 

- Cô quá đáng lắm ....! 
- A ko chở tôi có phải ko ? 
- Vậy a đưa đồng cân đây ? 
- Tiền j tại sao tôi phải đưa cô ? 
- Thì tiền thuốc thang và cả tiền xe mổi sáng tôi đi học nữa . 
-Trời ơi tức tắt hơi mất ! 
- Vậy anh đưa tiền đây rồi chết 
Thôi đc rồi để tôi chở cô ..... 
- Số dt của anh bao nhiêu 
- Cô lấy sdt của tôi làm j ? 
- A ko cần biết , h anh là tài xế của tôi tôi gọi thì a phải đến . 
- 01day la noi dung footerday la noi dung footer** đó 
- A tên j 
-tôi tên Hoàng , 
-Tôi tên ngọc anh lưu mệnh của tôi vào đi 
-Đc rồi nhà cô ở 
đâu để tôi đưa cô về......... 

6 h sáng nó còn đang ngủ thì chuông dt reo 
Alo ai zậy ? 
Sao h này a chưa đến 
Trời ơi tôi xin cô ! cô tha cho tui đi , để cho tôi ngủ thêm 1 tí tị nữa . 
Ko đc ! Tôi mà trể học thì a chết với tui 
Haiz a aaa da ôi thôi đc rồi 10p nữa tôi tới........ 
......H bật dậy mặc vội áo rồi dắt xe ra chạy đến nhà chở ngọc đi hoc 
Vừa tới nơi đã thâý ngọc đứng trước cổng..... 
H chạy xe tới , với vẽ mặt bực bội bởi ngọc đã phá tan giấc ngủ nướng của nó:"nhanh lên xe tôi chở đi hoc" 
.......: 
Tới Trường đám bạn của ngọc ko ngừng bàn tán .... 
"Người yêu của con ngọc kìa bây, đâu đâu điển trai dữ" 
Ngọc vừa xuống xe thì Hoàng liền hỏi 
-chiều nay mấy h cô về để tôi tới đón ? 
-5h , mà nè tôi cấm anh ko dc gọi tôi văn bằng cô nữa nghe già lắm.. 
- thế tôi phải gọi cô băng j 
- xưng anh em đc rồi ... 
- anh em nó nghe ntn ấy ! 
Hoàng vừa nói vừa gải đầu 
-ko biết , anh phải gọi như vậy ko thì tôi sẽ ném sợi dây của anh đi lun... 

Ờ thôi cô vào học đi kẻo trể 
- hừ gọi lại 
- ơ ơ khéo cả rơi bể sợi dính líu của tôi "em vào học đi kẻo trể " 
- vậy mới ngoan .... 
Hoàng chở ngọc đi học 1 ngày , 2 ngày , và cho đến một ngày...... 
<2 tháng sau> 
-Hôm nay là ngày chung cuộc anh chở em rồi . 
- nè sợi dây dính của anh nè , cám ơn anh 2 tháng qua đã chở em đi học. 

Nó vừa nói vừa lôi trong túi ra sợi dính líu mà lúc trước nó lấy làm đánh vật giữ chân Hoàng 

-Anh có gì muốn nói với em ko ? 

nó lặng im một hồi lâu rồi vội nói 

để lãng tránh câu hỏi của ngọc.. 

- ôi thôi em vào Học đi kẻo trể.... 

Nói nói vừa dứt câu Liền phóng xe thật nhanh , bỏ lại ngọc đứng đó với một nổi buồn sâu lắng . 
Ngọc biết 2 tháng qua tc mà nó dành cho Hoàng ko đủ lâu để có trạng thái chiếm lấy con tim đã nguội lạnh kia 

Từ ngày không được chở ngọc đi học nó cảm thấy trống vắng đến lạ lùng , ko còn 1 cô gái ngan ngạnh , hay trêu ngươi nó kề bên. 
Nó cầm sợi dây dướng chuyền có một miếng ngọc bội rất đẹp trên tay. Đó là món quà cuối cùng Linh tặng cho nó . 
Nó ngồi nghĩ bâng quơ 

Có lẽ mình đã yêu ngọc rồi sao ? 

... 

Reng reng reng...tiếng chuông telephone vang lên,như trực giác vội cầm lấy phôn : là số mệnh ngọc 
-Alo! 
-hum nay em nhờ anh một việc được không? 
-em cứ nói 
-hum nay là ngày mất chị em,em muốn ra mộ thắp cho chị nén nhang mà xe em bị hỏng,anh chở em đi dc ko 
_ok 
Hoàng vội dập điên thoại,có lẽ anh cũng muốn gặp ngọc,anh liền lấy xe way dắt ra khỏi cổng rồi phóng tới nhà ngọc 
... 
Anh đứng ở ngoài em vào thắp nhang đi 
_anh đi với em,em đi mình em sợ 
_ok em 
Hoàng cùng ngọc tiến vào khu nghĩa trang 
Ngọc đặt bó hoa lên mộ chị 
Hoàng cố kỉnh nhình ảnh , ảnh trên tấm bia kia hơi mờ nó tiền thấy có phần hơi giống linh . Nhưng nó nghỉ linh đã đi mỹ ba năm trước rồi mà ... 
Nhưng cái tên tự khắc trên bia mộ 
"Trần gia Linh" 
làm cho Hoàng ngã quỵ xuống 

Nó quay sang hỏi ngọc 

-Chị em sao lại tắt thở vậy ? 
-3 năm trước chị em mất bởi chưng căn bệnh ung thư, trong lúc đau đớn nhất thì ny của chị lại bỏ chị mà đi ...... 
Vừa nghe dứt câu nó chạy lại ôm chùm lấy bia mộ của Linh gào trong vô vọng... 
"Ko phải em đi mỷ rồi sao ?” 
Tại sao em lại nói dối anh ..... 
Ngọc đứng phía sau củng phần nào thấu hiểu đc tc cảm của h dành cho chị mình 
Ngọc chạy lại ôm chùm lấy h vừa khóc Vừa nói : 
-anh đừng buồn đau nữa , hảy cho em 1 dịp mang lại hạnh phúc cho anh đi..... 
-anh ko thể 
-Tại sao vậy ? Cho em biết lý bởi chưng đi . 
-anh ko thể vì chưng quá yêu linh mà lấy em ra làm người thay thế đc 
-anh đừng đau buồn nữa, ở trên trời đất cao kia chị em có muốn anh cứ mải đau khổ như vậy đâu ! 
........ 
Vài ngày sau ngọc mất giao thông với h..... cứ vài phút nó lại bấm số mệnh của Hoàng ...... nhưng tiền nghe dc 
"thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời ko giao thông dc" 
Ngọc cố gắng tìm kiếm h , mọi chỗ nó và h truyen heo, truyen dam moi nhat doc truyen sex từng ghé qua . Nhà sách quán nước ...... vớ cả mọi rợ nơi nhưng ... "vô vọng" 
Nó nghỉ học ba bốn ngày liền ... 
Tự giam cấm mình trong phòng với một mớ suy nghỉ H đã đi đâu ...... 
Nhốt mình ở nhà củnh ko có tác dụng gì đồng cân làm nó thêm mệt mỏi mà ôi thôi . 

Rồi nói củng đi học lại bình thường 

Và cho đến một ngày , trước cổng nhà nó Hoàng đã đứng chờ nó từ rất lâu ...... 
Nó chạy lại ôm Chùm lấy H trong sự sung sướng..... 
-mấy ngày qua anh đã đi đâu vậy ¿ 
H chỉ khẻ đáp 1 câu 
- anh đã đánh rơi hạnh phúc 1 lần , và từ nay anh sẽ ko để nó tuột khỏi tầm tay anh thêm 1 lần nào nữa .......... mãi yêu anh nhé em ! 
Ở trên trời đất ơi cao kia có 1 người đang mĩm cười.......